Các lãnh đạo tỉnh thành đợi đến toát mồ hôi lập tức đi lên đón.
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm.
Mọi người đều có vẻ mặt không thể tin nồi.
VietWriter
Đường đường là chiến thần bảo vệ tổ quốc, thé giới khiếp sợ, tồn tại khủng bó, thế mà lại trẻ như này á?
Nhưng mà mọi người lại càng cảm thấy kính nể và kính trọng.
Tống Tinh Trì vội vàng nói: “Các cậu muốn làm gì hả?”
“Ông chủ, hình như nhằm vào vị tiên sinh kial”
Nhân viên công tác run lẫy bẩy nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Cái gì?”
Lời nói làm người giật mình.
Câu này vừa được nói ra, toàn trường xôn xao.
Gương mặt không thể tin nỗi!
Cậu chủ nào ở tỉnh thành gan lớn như này?
Nhắm vào tướng quân Côn Luân á?
Kẻ này điên rồi à?
Gây hắn với tướng quân Côn Luân ư?
“Đúng là như thế! Vừa nữa ở bên ngoài xông vào Diệp tướng…Anh Diệp!”
Đinh Chí Viễn nói nhỏ.
“Đúng, không sai! Vô duyên vô cớ khiêu khích anh Diệp!”
Những người khác ở quân khu Kim Lăng sôi nỗi nói.
Diệp Quân Lâm không nói chuyện.
Nhưng mọi người đều biết anh hơi tức giận.
“Há có cái lý đó!”
Điều này làm cho Trần Đằng vô cùng phẫn nộ!
Còn cả các lãnh đạo khác của tỉnh thành, đám người Trương Kế Hàng thị trưởng thành phố Kim Lăng cũng thề.
Bọn họ kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.
Chiến thần Côn Luân vừa tới, dưới mí mắt lại xuất hiện loại chuyện ngang ngược này.
Tướng quân Côn Luân sẽ nghĩ sao?
Mặt mũi của họ còn để đâu được?
Phẫn nộ!
Qủa thực là tức sắp phát điên rồi!
“Không chỉ thế, họ còn muốn ông chủ đuỏi hết các ngài ra ngoài.
Đám người Trương Kế Hàng đi theo sau, sắc mặt u ám, cực kỳ phẫn nộ.
Lần đầu gặp tướng quân Côn Luân lại xảy ra chuyện này.
Bọn họ mát hết mặt mũi rồi!