Diệp Quân Lâm đương nhiên nghe rất rõ lời chất ván của mọi người, tuy nhiên anh vẫn từ tốn đánh răng, lãnh đạm trả lời.
“Mọi người đừng lo, sợ gì những chuyện này chứ.”
“Đừng lo? Hiện tại toàn bộ dự án và hạng mục hợp tác của nhà họ Lý đều bị hoãn vô thời hạn cả rồi! Ngay cả công ty của vợ cậu cũng bị tạm ngưng hoạt động đấy!”
VietWriter
Lý Thiện Hạo tức giận hét lớn.
Lý Văn Hải lạnh lùng chất vấn.
“Cũng bởi vì cậu gây chuyện mà hiện tại công ty gia đình chúng tôi mới thành ra như vậy. Cậu tính giải quyết sao đây hả cậu Diệp?”
“Không có việc gì phải lo cả, mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi.”
Diệp Quân Lâm vẫn như cũ, hoàn toàn là bộ dáng vô tâm vô phế.
“Được, được lắm! Hay cho câu không có việc gì phải lo cả, xem ra chúng ta phải tự tìm cách giải quyết vấn đề của chính mình thôi.”
Lý Thiên Hạo tức giận, lập tức đưa hết người nhà họ Lý mình rời đi.
Lý Văn Uyên nôn nóng nhìn con rễ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hai ngày trước, đối với việc Diệp Quân Lâm giải quyết máy tên ngoại quốc, ông thật sự cảm thấy đối phương rất giỏi.
Nhưng hiện tại đột nhiên lại có chút thất Vọng.
Tuy rằng đánh những tên đã bắt nạt Lý Tử Nhiễm là đúng nhưng chỉ cần cho bọn họ biết sợ thôi là được rồi, cần gì phải hành hạ, dằn vặt đối phương đến mức sống không được chết không xong như thế này?
Lần này chẳng phải đã thật sự gây ra chuyện lớn rồi sao?
Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Nhã Lan muốn trách móc Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm vội vàng bênh vực.
“Mẹ, mẹ đừng trách anh ấy. Chuyện lần này, lỗi là ở con, con đã quá thiếu cảnh giác đối với bọn người đó.”
“Chuyện đã rồi, bây giờ còn có thể làm gì chứ?”
Lý Văn Uyên vốn dĩ muốn chuẩn bị đến xem căn hộ, nhưng hiện tại không những tiền mắt trắng mà còn phải chuẩn bị bồi thường cho người ta nữa.
Lý Tử Nhiễm đương nhiên lo lắng, nhưng hiện tại chỉ có thể trần an ba mẹ mình trước.
“Con sẽ sớm tìm ra cách.”
Chỉ có Diệp Quân Lâm từ đầu đến cuối đều giữ dáng vẻ bình chân như vại.
Chưa được bao lâu, bộ phận tài chính bất ngờ gọi đến cho Lý Tử Nhiễm, thông báo với cô rằng Lý Thiên Hạo đã rút từ tài khoản của công ty hơn một tỷ.
Đây chính là tiền bồi thường từ nhà họ tiêu.
“Ba đúng là bắt nạt người quá đáng mà. Đó là số tiền nhà họ Tiêu bồi thường cho Tử Nhiễm. Bọn họ có tư cách gì mà lấy đi chứ.”
Lý Văn Uyên tức giận, mặt mày đỏ gay, uất ức đến mức muốn khóc.
Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan so với ông còn ấm ức hơn.
Lý Văn Uyên lập tức chủ động gọi điện để hỏi rõ mọi chuyện.
“Đây là lỗi do Diệp Quân Lâm gây ra! Chẳng phải nó nên bồi thường hay sao hả! Gia đình cậu phải đền bù cho chuyện này, đây không phải là việc nên làm à?”
Lý Thiên Hạo lạnh lùng trả lời.
Lý Văn Uyên lặng lẽ siết chặt nắm tay.
“Ba, chuyện này quá vô lý. Ba không nói không rằng rút tiền như vậy, chẳng khác nào tham ô công quỹ cả. Việc làm này của ba chính là phạm pháp!”
Lý Thiên Hạo cười gắn.
“Được, vậy cậu có giỏi thì mau chạy đi báo cảnh sát để bắt ông già này thử xem.”
“Con…”
Lý Văn Uyên bị ba mình nói như vậy, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể gọi cảnh sát đến bắt chính người thân ruột thịt của mình được.
Hơn nữa, Lý Thiên Hạo cũng là giám đốc công ty Hoa Đình, tuy rằng về mặt cổ phần lại không quá rõ ràng.
Nếu kiện tụng nhau lên tòa án thì quả thật cũng rất phiền phức.
Lý Thiên Hạo thấy Lý Văn Uyên im lặng, lập tức chế nhạo.
Khi bạn sa cơ lỡ vận, bên cạnh lập tức không còn một ai. Bọn họ chỉ nghĩ đến việc giẫm lên người bạn, kiếm lợi trước mắt, thậm chí còn đem tiền mà bạn dành dụm báy lâu tiêu hết toàn bộ.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan gần như đã trải qua chuyện này rất nhiều lần.
Trong thâm tâm, hai người luôn xem Lý Thiên Hạo là người ba kính mến và những anh em khác trong nhà là người thân ruột thịt, không dám phản kháng, lúc nào cũng chừa cho đám người đó mặt mũi cùng thể diện.
Lúc này, Diệp Quân Lâm mới vừa tắm xong, chậm rãi bước ra ngoài.
Anh rót cốc sữa nóng, ngắng đầu hỏi Lý Tử Nhiễm.
“Tử Nhiễm, có phải cả mười công ty, toàn bộ đều rút vốn cả rồi?”