Lý Tùng Khuê chỉ vào Diệp Quân Lâm với vẻ chế nhạo: “Cậu còn chưa biết đúng không? Tại sao Lý Tử Nhiễm lại nhận được khoản đầu tư? Tại sao lại có thể thuê một tòa nhà văn phòng ở quảng trường Ngân Hải? Tất cả đều là do cô ta ngủ với ông già mới có được! Thằng nhóc mày đã bị xanh từ lâu rồi, trên đầu đã mọc đầy cỏ xanh!”
“Ha ha ha, đúng thế! Diệp Quân Lâm cậu là đồ ngốc, cậu thật sự cho rằng Lý Tử Nhiễm sẽ đợi cậu sáu năm? Nằm mơ đi! Không biết trong khoảng thời gian đó đã leo lên giường bao nhiêu thằng đàn ông rồi!”
“Đúng, đúng vậy! Lý Tử Nhiễm là một con đĩ! Là sự sỉ nhục của nhà họ Lý!”
“Con đi không biết xấu hổ! Ba mẹ cô biết những việc làm này của cô không?”
VietWriter
Dù sao mặt mũi cũng đã bị xé nát, nhà họ Lý cũng không sợ hãi lần lượt sỉ nhục Lý Tử Nhiễm.
“Hu hu hu…”
Bị người nhà xúc phạm, Lý Tử Nhiễm khóc ngay lập tức.
Lý Tùng Khuê cười khẩy nói: “Khóc cái gì? Cô còn cảm thấy mình bị ấm ức? Đừng tưởng chúng tôi không biết những chuyện lộn xộn của cô! Nói ra chỉ mắt mặt mà thôi!
Không biết xáu hổi”
Chỉ là sau khi Lý Tùng Khuê nói xong câu này, đột nhiên anh ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh ta đã sợ hãi đến mức suýt ngất đi.
Đó là kiểu ánh mắt gì?
Thú hoang?
Kẻ sát nhân cuồng ma?
Dáng vẻ đó đi thẳng vào lòng người, liếc mắt một cái sẽ khiến người ta gặp ác mộng.
“Am!” Cả nhà đăng đọc tại truyen.one, nguồn truyện mới nhé cả nhà!
Trong giây tiếp theo, Diệp Quân Lâm đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Đá bay Lý Tùng Khuê.
“Phụt!”
Lý Tùng Khuê nôn ra máu, đập đầu vào tường.
Anh ta còn chưa kịp đứng dậy, Diệp Quân Lâm đã đến trước mặt anh ta.
Nâng anh ta lên, ấn vào tường.
Đặc biệt là tay phải của Diệp Quân Lâm túm chặt lấy cổ anh ta, hơn nữa càng ngày càng tăng lực…
“Hư…
Chẳng máy chốc, mặt Lý Tùng Khuê trở nên tím tái, trợn mắt, hai chân không ngừng động đậy.
Anh ta sắp chét ngạt!
Diệp Quân Lâm sắp giết người!
Người nhà họ Lý đã phản ứng lại, lần lượt đến chặn Diệp Quân Lâm.
Chỉ là đến một người, Diệp Quân Lâm đá một người.
Không hề có tác dụng.
Diệp Quân Lâm nhát định phải giết Lý Tùng Khuê.
Rất nhanh mặt Lý Tùng Khuê đã đen lại.
“Quân Lâm, đừng, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Lý Tử Nhiễm đột nhiên lao tới kéo Diệp Quân Lâm ra.
“Phịch!”
Sau khi Diệp Quân Lâm buông tay, Lý Tùng Khuê đã ngã trên mặt đất, ngất xỉu vì thiếu oxy quá lâu.
“Mau đưa người đến bệnh viện?”
Nhà họ Lý vội vàng nâng Lý Tùng Khuê đến bệnh viện.
Khi đám người Lý Thiên Hạo vẫn đang nói chuyện tàn nhẫn, họ đã bị sốc khi chạm vào ánh mắt tràn đầy sát khí của Diệp Quân Lâm.
Đây là một thằng điên.
Không thể chọc vào!
Lý Tử Nhiễm cũng tức giận gầm lên: “Chuyện của nhà họ Lý không liên quan gì đến tôi! Các người đừng đến tìm tôi nữa, tôi sẽ không giúp các người!”
Bọn Lý Tùng Khuê mới ngoài hai mươi.
Đêm này là đêm dẫn vặt nhất của mọi người trong nhà họ Lý.
Chỉ trong một đêm tóc của nhiều người đã bạc trắng.
Ngày thứ hai, mọi người ngồi quây quần bên nhau chờ phiên xử.
Lúc này, bên ngoài nhà họ Lý đã có vài chiếc ô tô chạy tới.
Nghe tháy tiếng xe, cả nhà họ Lý tuyệt vọng.