Mọi chuyện năm đó người ta lại trả lại.
“Các ông cũng có ngày hôm nay nhỉ? Khi đó tôi đã nói Diệp Quân Lâm nhà ông không xứng với con gái tôi đúng không? Bây giờ thì các ông tin rồi chứ? Ha ha…”
VietWriter
Trịnh Văn Thạc càng nói càng sảng khoái.
Chẳng bao lâu, nụ cười trên mặt ông ta đã tắt.
Bởi vì người nhà họ Diệp không trả lời câu hỏi của ông ta.
Trước đó ông ta nói cái gì đều có người phụ họa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng khi nhắc tới Diệp Quân Lâm, người nhà họ Diệp lại không trả lời, vẻ mặt cũng không bình thường.
Thấy thế, Trịnh Văn Thạc hơi tức giận, ông ta cười lạnh nói: “Sao thế? Chắc ông phải bây giờ các ông vẫn nghĩ con gái tôi không xứng với Diệp Quân Lâm đấy chứ?”
Diệp Đông Huy và Ngô Vạn Nhã nhìn nhau, cùng gật đầu rồi nói: “Ừ, không xứng!”
Mặc dù những người khác không nói.
Nhưng ý tứ cũng là như thế!
Trịnh Tiêu Kỳ mãi mãi không xứng với Diệp Quân Lâm!
Anh là chiến thần Côn Luân, chiến thần bảo vệ tổ quốc, vũ khí hạng nặng của tổ quốc đó!
Há lại là người mà con gái ông có thể xứng đôi?
“Cái gì?”
Nghe xong, Trịnh Văn Thạc thẹn quá hóa giận.
“Diệp Quân Lâm nhà ông là cái gì thá gì? Con gái tôi không xứng với cậu ta ư2”
Trịnh Văn Thạc chỉ tay vào mũi Diệp Đông Huy nói: “Đừng nói là Diệp Quân Lâm bây giờ, cho dù có là Diệp Quân Lâm huy hoàng của sáu năm trước cũng là cái thá gì? Bây giờ con gái tôi là nhân viên cấp cao của Tập đoàn Tam Hưng đấy!
Các ông phải hiểu là, tập đoàn Tam Hưng là một đại tài phiệt, không phải công ty mà công ty bình thường có thể so sánh được! Huống hồ bây giờ con gái tôi sắp gả cho dòng chính của Tập đoàn Tam Hưng nữa! Một thằng Diệp Quân Lâm căn bản không xứng với con gái tôi!”
“Ha ha ha…”
Diệp Đông Huy bật cười.
Là cười nhạo!
“Ông Trịnh này, may mà ông còn là người Hoa Hạ nhỉ?
Cho dù nhà họ Diệp làm nhiều việc xấu, cho dù nhà họ Diệp có rất nhiều người tam quan bát chính.
Nhưng trước đại nghĩa dân tộc, trước mặt quốc gia vẫn thấy rõ phải trái.
Dựa vào một đứa con rễ người Hàn quốc thì có gì mà tự: hào cơ chứ?