Mục lục
Chiến thần trấn quốc – Diệp Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy nên công cuộc báo thù của các ông đã thành công cốc rồi chứ gì?” Chí Tiềm Long hỏi.





“Nói cũng băng thừa, chẳng lẽ tôi còn có thể đối đầu với Chiến Thần Côn Luân được à?”





” Cố Hạ Dương lườm hắn ta một cái.






“Không…





Ý tôi không phải như vậy…





Nhưng ông không hố là gia chủ nhà họ Cố, đắc tội Chiến Thần Côn Luân mà còn có thể an toàn thoát thân!” Chí Tiêm Long vội vã nịnh nọt.





“Cút đi!” Cố Hạ Dương giận dữ mắng.





“Nhà họ Chí chỉ có như vậy thôi à?”







“Tương lai của gia tộc cậu không có hy vọng gì nữa rồi!”





Những gia chủ khác thi nhau cất lòi giều cọt Chí Tiềm Long.





“Hả?” Điều này làm cho Chí Tiềm Long càng thêm kinh ngạc.





Thế này là thế nào đây? Sao ai cũng như đang nhắm vào nhà hẳn ta hết vậy? Chí Tiêm Long không hiếu kiểu gì.





Hắn ta có cảm giác mình đang bị cô lập.





Dường như là trong mối quan hệ giữa các hào môn tại Hoa Hải đã không còn chỗ đứng cho nhà họ Chí nữa.





Bọn họ không tiếp chuyện Chí Tiềm Long nữa, tiếp tục đi về nhà.





Có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, Chí Tiềm Long cũng quay trở vê Hoa Hải.





Bên trong trang viên Ái Đức Bảo của nhà họ Chí.





“Ông nội ơi, đã xảy ra chuyện lớn thật rồi!” Chí Tiềm Long thỏ hổn hển, thông báo.





“Hửm? Xảy ra chuyện gì rôi?” Mấy người Chí Đông Phương tò mò nhìn hắn ta.





Chí Tiềm Long kể lại hết những chuyện mình gặp.





“Sao co? Kiều Nguyên Thu chọc giận Chiến Thân Côn Luân? Sau đó đảng Thái Tử kéo nhau đến báo thù, cùng nhau bị phế đi?” Chí Đông Phương vô cùng kinh ngạc.





“Không đúng, không phải là Diệp Quân Lâm sao? Sao lại liên quan đến Chiến Thần Côn Luân rồi?” Chí Duy nghỉ ngờ hỏi lại.





Chí Tiềm Long lườm hắn ta: “Anh bị ngớ ngẩn à? Chiến Thần Côn Luân đang ở Kim Lăng, có chuyện gì mà không biết? Có khi lúc Kiều Nguyên Thu vừa đặt chân đến Kim Lăng là người đó đã biết rồi.





“Thế à”





Chí Duy ngại ngùng sờ đầu.





“Nhưng mà, chẳng lẽ Chiến Thần Côn Luân còn chấp nhặt với hạng nhân vật nhỏ nhoi đó sao? Nếu chuyện gì cũng phải cân đong đo đếm thì anh ta sẽ bận chết đi sống lại rồi còn gì.”





Chí Đông Phương đưa ra nghỉ vấn.





Chí Tiềm Long thở hắt ra: “Ông ạ, cháu vẫn đang cân nhắc đến chuyện này. Theo suy đoán của cháu, thì do Chiến Thần Côn Luân biết thân phận thật của Diệp Quân Lâm”





Chí Đông Phương đột nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ là Chiến Thần Côn Luân biết Diệp Quân Lâm là cháu trai của ông nên mới đặc biệt chú ý đến nó?”





“Chắc chắn là vậy rồi! Ngoài lý do này ra cháu không còn nghĩ ra được thêm gì khác nữa. Nhất định là nể mặt nhà họ Chí chúng ta, nghĩ nó là cháu ngoại của nhà họ Chí nên mới ra tay giải quyết”





Chí Tiềm Long nói chắc như đỉnh đóng cột.





“Đúng là tức chết người! Chỉ vì một thằng vô dụng mà khiến cho Chiến Thần Côn Luân phải ra tay!”





Chí Đông Phương nổi trận lôi đình.





“Vốn định mượn tay Kiều Nguyên Thu để trừ khử nó, ai mà ngờ số nó lại may mắn đến như vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK