Rất nhiều sản phẩm điện tử đều đã bán hết sạch.
Diệp Quân Lâm cũng đang xem đêm hội.
VietWriter
Anh bị tức không nhẹ.
Rõ ràng quỹ chuyên giúp đỡ tài chính là anh thành lập ra, bị tập đoàn Tam Hưng ăn mắt không nói, còn phải cầm ra tạo thế kiếm tiền.
Lúc Thanh Long gửi tin tới nói rằng, bên phía tỉnh thành tỏ vẻ ân hận.
Không ngờ móng vuốt của tập đoàn Tam Hưng đã duỗi tới địa bàn Tô Hàng rồi.
“Hừ, chạy tới diễu võ dương oai trước mặt tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Tròng mắt Diệp Quân Lâm xoẹt qua một tia sắc bén.
Lý Tử Nhiễm cũng tức đến run người, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Đây đúng là là thời đại của tư bản, thế lực lớn là có thể che đậy tất cả sự thật! Có thể biến tội ác trở nên quang minh thánh thiện như vậy!”
Đêm hội từ thiện vẫn đang phát trực tiếp.
Tập đoàn Tam Hưng còn tìm mười đứa trẻ nghèo tới, trước màn hình tỉ vi, Dư Huy nói: “Mười đứa trẻ này sẽ được Tập đoàn Tam Hưng nuôi toàn bộ đến khi tốt nghiệp đại học!”
“Hay!”
Phía dưới đã có người vỗ tay khen hay.
“Bộp bộp bộp…”
Toàn trường vỗ tay như sám.
Bầu không khí được đầy lên mức cao nhất.
Tập đoàn Tam Hưng thu được cả danh và lợi!
Xí nghiệp thực sự lương tâm!
“Các vị, tiết mục tiếp theo có lẽ sẽ hơi không nhất quán với đêm hội! Nhưng tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để giải oan cho một số người!
Dư Huy chuyển đề tài.
“Hả? Còn có người muốn giải oan hả?”
Mọi người tỏ vẻ nghỉ hoặc, lại thêm mấy phần tò mò.
Lúc này mười người Lô Minh Giai , Bạch Khúc Vĩ và Thượng Thiếu Đình đi lên sân khấu.
“Tôi xin giới thiệu một chút, đây là Lô Minh Giai , diễn viên chính của hai bộ phim đang nỗi tiếng nhất trong thời gian gần đây, diễn viên nữ số hai Thượng Thiếu Đình, diễn viên nam số hai Bạch Khúc Vĩ…”
Dư Huy giới thiệu.
“Năm mươi triệu!”
“Không đúng, thế thì nhiều quá, đoán thấp hơn đi!”
Lô Minh Giai nói.