Mục lục
Chiến thần trấn quốc – Diệp Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dám động vào vợ tôi, đúng là chán sống!”





Có Diệp Quân Lâm ở đây, sao có thể để họ bắt nạt Lý Từ Nhiệm.





Người nhà họ Trịnh đều im lặng. Một phút sau, tiếng ầm ĩ mới vang lên.






“Diệp Quân Lâm, mày thật to gan, dám đánh người hả?”





“Mày có biết mày đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào không?”





Người nhà họ Trịnh giận dữ hét lên.





Trịnh Quân Nga ôm bên má sưng đỏ, Trương Văn Thống giấy dụa bò dậy, hai người ác độc nhìn Diệp Quân Lâm. Diệp Quân Lâm hỏi Ngô Thị Lan: “Hai lão già các người thật vô liêm sỉ”







“Chúng ta vô liêm sỉ thế nào? Còn nữa, cậu có tư cách gì mà nói thế?” Ngô Thị Lan cả giận.





“Có phải các người đã trở mặt không chịu thực hiện hứa hẹn với Từ Nhiệm không?” Diệp Quân Lâm lớn tiếng hỏi.





“Gì mà trở mặt? Tôi chưa bao giờ hứa hẹn! Trăm người nhà họ Trịnh đều có thể làm chứng cho tôi.” Ngô Thị Lan nói dối không đỏ mặt.





“Đúng, chúng tôi làm chứng, hoàn toàn không có chuyện này!”





“Tất cả đều là do Lý Từ Nhiệm bịa chuyện! Không có chuyện này!”





Người nhà họ Trịnh kiên quyết đổ thừa cho Lý Từ Nhiệm bịa chuyện. Lại cảm nhận được sự máu lạnh của người nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm nở nụ cười.





“Ngô Thị Lan, bà dám nhìn tôi không?”





Lý Từ Nhiệm nổi giận nói.





Ngô Thị Lan cười lạnh.





Diệp Quân Lâm chợt thấp giọng gầm lên: “Bà có dám thề là chưa từng hứa hẹn gì với Từ Nhiệm không? Nhìn thẳng vào mắt tôi, sờ lương tâm của bà nói xeml”





Thấy ánh mắt đáng sợ của Diệp Quân Lâm, Ngô Thị Lan lại lắp bắp: “Tôi… Tôi không hứa hẹn gì…”





“Bà chần chờiI Từ Nhiệm chính là cháu ngoại của bà, thế mà bà lại đối xử với cô ấy như vậy sao? Bà làm trưởng bối kiểu đó hả?





Bà không sợ tổ tiên trách tội bà hả? Uổng công bà còn từng là người của quân đội, bà lừa gạt cháu mình kiểu đó mà được à?”





Diệp Quân Lâm không cho bà ta bất cứ cơ hội nào, đặt câu hỏi liên tục.





Dưới thế công dồn dập của Diệp Quân Lâm, Ngô Thị Lan không thể chịu được nữa, thở hổn hển liên tục, thân thể run lẩy bẩy, thậm chí không dám đối mặt với Diệp Quân Lâm.





“Bà không dám nhìn tôi, chứng tỏ bà chột dạ! Thế mà Từ Nhiệm còn tôn trọng bà, bà lại làm ăn kiểu đó?” Diệp Quân Lâm tiếp tục đặt câu hỏi.





Ngô Thị Lan vốn chột dạ, bị Diệp Quân Lâm công kích bằng lời nói, lập tức không thể chống đỡ được lộ nguyên hình. Thấy Ngô Thị Lan không chịu được, Trịnh Quốc Thắng đứng dậy cả giận: “Cậu có tư cách gì hỏi chúng tôi?”





“Không dám cho tôi đặt câu hỏi, chẳng phải là chột dạ sao?” Diệp Quân Lâm nở nụ cười.





“Chúng tôi chột dạ cái gì? Vốn dĩ không có chuyện đó!” Mặc dù nói vậy, song trán Trịnh Quốc Thắng vẫn đổ mồ hôi. Khí thế của Diệp Quân Lâm quá mạnh mẽ, chỉ nói mấy câu đã khiến người nhà họ Trịnh chột dạ.





Nhất là đôi mắt của Diệp Quân Lâm sắc bén như dao, đâm thẳng vào tim mấy người này, anh nhìn hai cũng khiến kẻ đó hốt hoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK