Trần Công Lượng bay ra ngoài liền trực tiếp đụng gãy bàn làm việc.
“Á, Ông ta phát ra từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chỉ có ông ta mới biết một cước này của Diệp Quân Lâm mạnh cỡ nào.
Sau cảnh tượng đó, tất cả người ở đây đều ngây ra.
Chẳng ai ngờ Diệp Quân Lâm sẽ ra tay.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người: “Các người không nên đụng vào chỗ ở của tôi.”
Câu nói này nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng lại ẩn chứa tia sát ý.
“Anh… anh làm gì vậy? Sau lại dám đánh người?”
Thiệu Văn Ngọc hô lớn.
Trần Công Lượng kêu đau nói: “Dám đụng đến tao? Mẹ nó mày muốn chết à!”
Trần Công Lượng tức giận rồi.
Dám đánh ông ta thành thế này? Muốn chết rồi!
“Người đâu, tới mau, vây nó lại cho tao!”
Trần Công Lượng vừa gào to, mấy tên cao to nhanh chóng tiến vào, vây quanh Diệp Quân Lâm.
Những người này đều là vệ sĩ mà thương hội dùng tiền thuê.
Thật ra là chuyên môn làm đao phủ cho Thiệu Văn Ngọc.
Không biết đã đánh chết bao nhiêu người.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm, Thiệu Văn Ngọc cảm thấy có chút sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau.
“Tên nhãi này, tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn nghe lời cho chúng tao! Vấn đề này coi như bỏ qual”
“Bằng không, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”
Thiệu Văn Ngọc uy hiếp nói.
Ba mươi tên vệ sĩ cùng nhau tiến lên một bước, nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Lâm.
“Hùf”
Diệp Quân Lâm khinh thường hừ một tiếng.
Rầm!
Anh dùng một cước đá bay ghế.
Các người không nên đụng vào chỗ ở của tôi!
Diệp Quân Lâm lại nói câu này lần nữa.
Điều này đại biểu cho việc giò anh rất tức giân.
Nếu bọn Trung Phương nhìn thấy, sẽ bị đọa sợ.