“Chị…
Lý Từ Nhiệm không biết nên nói thế nào.
Phùng Ngọc Hân giải thích nguyên nhân: “Em à, người nhà em lĩnh chứng nhận li hôn, thật ra chị em và anh rể em vẫn ở bên nhau, rất nhanh thôi họ sẽ kết hôn lại, anh rể em muốn bù lại hôn lễ cho chị em”
“Cũng tức là họ chưa li hôn”
“Cái gì?”
Nghe thế, Tiêu Thấm không thể tin nổi mà nhìn Lý Từ Nhiệm.
Làm ầm ï, ngại ngùng thế này, Lý Từ Nhiệm thậm chí không dám nhìn Tiêu Thấm rồi.
“Cộp!”
Tiêu Thấm đẩy cửa ra ngoài, hai hàng lệ tuôn.
Quan hệ của ba người, thế này ai cũng ngượng ngùng.
Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm đều không đi tìm Tiêu Thấm.
Nhưng đến tối, Tiêu Thấm xảy ra chuyện.
Vì ngại ngùng, Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm đều không đi tìm Tiêu Thấm.
Kết quả đến tối, Tiêu Thấm vẫn không thấy tin tức gì.
Không về nhà, cũng không đến những nơi quen thuộc khác.
Giống như biến mất vậy.
Người nhà họ Trịnh rất lo lắng.
“Hôm nay rõ ràng là Tiêu Thấm đã về, sao lại không gọi được điện thoai, không tìm thấy người, có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Trịnh Văn Thành và Mai Tiêu Nhược suýt khóc.
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng cũng đổ mồ hôi hội.
Lý Từ Nhiệm cũng sợ muốn khóc.
“Chuyện này đều tại mình…”
Lý Từ Nhiệm rất tự trách.
Nếu như Tiêu Thấm xảy ra chuyện gì thật, cô sẽ áy náy cả đời.
Phùng Ngọc Hân khuyên: “Chuyện này không liên quan tới cậu, ai cũng không ngờ được Tiêu Thấm sẽ thích anh ấy”
“Ài”
Lý Từ Nhiệm thở dài liên tục.
Diệp Quân Lâm nghe tin thì lập tức cho người đi tìm.
Gần như cả tỉnh Kim Lăng đều không thấy Tiêu Thấm đâu.
Diệp Quân Lâm càng tự trách hơn, anh không nên bảo Tiêu Thấm đi tìm Lý Từ Nhiệm.