Đúng là hiện thực quá tàn khốc.
Nó đã biến một cô gái hồn nhiên hiền lành thành cái dạng này…
VietWriter
Thấy Diệp Quân Lâm không trả lời.
Trịnh Tiêu Kỳ lập tức đổi cách nói khác: “Anh Quân Lâm lại làm sao vậy, chúng ta đã chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tôi cũng được coi như là em gái anh mà nhỉ? Hôn lễ của tôi anh phải tham dự chứ?”
Trịnh Tiêu Kỳ muốn bắt Diệp Quân Lâm tham dự hôn lễ của cô ta, để anh biết là năm đó anh từ chối cô ta và lựa chọn Lý Tử Nhiễm là việc làm đáng hối hận nhường nào!
“Ừ, được, tôi sẽ tham dự hôn lễ của cô!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Cho dù Trịnh Tiêu Kỳ ở hiện tại rất ghê tởm.
Nhưng dầu gì cô ta cũng là đối tượng kết thông gia thuở’ nhỏ của anh, Diệp Quân Lâm coi cô ta như em gái.
Nếu đã sắp kết hôn, vậy thì đi thôi.
Trịnh Tiêu Kỳ gật đầu đắc ý: “Anh Quân Lâm nhất định phải ăn mặc lộng lẫy rồi tham dự nha!”
“Ừ, chúc cô hạnh phúc!”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Trịnh Tiêu Kỳ hơi do dự.
Kỳ thực, cô ta không thích Lee Jai .Jin.
Nhưng vì thân phận của Lee dJai Jin là cháu trai Park Chun Shin, cộng thêm việc anh ta lại có năng lực.
Cho nên Trịnh Tiêu Kỳ hết hôn với anh ta, cô ta chỉ muốn sau này càng lớn mạnh, làm cho nhà họ Trịnh trở thành hào môn.
Park Chun Shin cho cháu trai kết hôn với cô ta chính là nhìn trúng năng lực của cô ta.
Trịnh Tiêu Kỳ trở thành cháu dâu của ông ta, tương đương với việc tất cả sản nghiệp của tập đoàn Tam Hưng ở Hoa Hạ đều nằm trong tay ông ta.
Kỳ thực, ông ta muốn đá Dư Huy xuống từ lâu rồi.
Nhưng tổng bộ không cho, người ngồi vào vị trí này nhất định phải là người Hoa Hạ có năng lực.
Vừa hay mấy lần này Dư Huy làm việc đều hỏng, Park Chun Shin thành công đá anh ta xuống, cho Trịnh Tiêu Kỳ ngồi lên vị trí này.
Trịnh Tiêu Kỳ rất hưng phán, lập tức gọi điện thoại nói chuyện với ông bồ Trịnh Văn Thạc: “Ba à, ba biết không?
Con đã gặp Diệp Quân Lâm! Anh ta đã đồng ý tới tham dự hôn lễ của con!”
Diệp Quân Lâm cũng ngồi xuống ở phía đối diện.
Trịnh Tiêu Kỳ nhìn Diệp Quân Lâm rồi cười lạnh nói: “Bắt đầu đàm phán thôi! Chắc anh cũng biết tình hình là như: thế nào! Tôi muốn nghe anh nói…”
“Được, thế tôi nói luôn!”