“Tôi…”, Trương Nghiệp Phi bị dọa.
Làm sao ông ta dám nói chuyện với Thạch Thanh Sơn.
VietWriter
Lúc này Lữ Chiến mở miệng nói: “Là tôi bảo ông ta tới!
Ông xem phía này này!”
“Hả “. Thạch Thanh Sơn sửng sốt.
Mọi người cẩn thận quan sát Lữ Chiến, chẳng ai nghĩ anh ta chính là đại ca.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hơn nữa anh ta trông có vẻ lạ mặt, không giống như người địa phương của Kim Lăng.
“Thạch Phật, bọn họ đánh nát bảng hiệu, tuyên bố muốn thay đổi chủ nhân của nơi này!”
Một tên thuộc hạ lập tức báo cáo tình hình đã xảy ra cho Thạch Thanh Sơn biết.
Thạch Thanh Sơn nhìn về phía Lữ Chiến.
Lữ Chiến cười rồi khẽ gật đầu: “Đúng, không sai, là tôi làm. Thạch Thanh Sơn đúng không? Ông đã chiếm cứ nơi này quá lâu rồi, nên đổi chủ nhân thôi!”
Giọng điệu của anh ta thật bình thản, lại nói ra câu nói quá phách lồi.
Ở Kim Lăng, cũng không có người trẻ tuổi nào dám khiêu khích Thạch Thanh Sơn!
Thạch Thanh Sơn cũng ngắn cả người, đây la lần đầu tiên ông ta gặp phải người tuổi trẻ mà lớn lối như vậy.
Đương nhiên ngoại trừ chiến thần Côn Luân.
Đó là thần!
Không phải người!
Thạch Thanh Sơn tò mò hỏi: “Thứ cho tôi tai mắt vụng về, chàng trai trẻ này có thân phận là gì vậy?”
Tiếng gào quá lớn làm tất cả mọi người trong nhà họ Triệu bùng tỉnh.
Tất cả bọn họ đều đi xuống xem.
“Tình hình thế nào?”
“Nghe nói là tới vì chuyện của tập đoàn Tam Hưng!”
“Làm phiền, cho hỏi cô Lý Tử Nhiễm là người nào?”, Thạch Thanh Sơn đi đến phía trước, đánh giá một lượt rồi hỏi.
“Là tôi!”, Lý Tử Nhiễm trả lời, cô đã ý thức được cái gì đó.
“Chào cô chủ Lý, bắt đầu từ lúc này, toàn bộ trung tâm nghiên cứu và đội ngũ nghiên cứu ngày xưa của tập đoàn Tam Hưng đã thuộc về cô! Đây là hợp đồng, xin cô hãy xem qual”