Bá đạo như vậy sao?
“Bác sĩ Tân có an toàn không?”
Đôi mắt của Diệp Quân Lâm loé lên hàn quang.
*Trước mắt mà nói thì an toàn! Là cháu trai Trần An Bình của Trần Thiên Kiều dẫn bác sĩ Tần đi. Cậu ta muốn bác sĩ Tần kiểm tra sức khoẻ cho ông nội của cậu ấy”
VietWriter
Chu Tước giải thích.
Diệp Quân Lâm đột nhiên vỗ bàn: “Bá đạo như vậy sao?”
“Tướng quân, tôi có ý này….”
Thanh Long mở miệng nói.
“Cậu nói xem…”
“Bác sĩ Tần không hy vọng sự tình ầm ï, vậy thì chúng ta sẽ xem đó là việc nhỏ dễ giải quyết. Trần Thiên Kiều không phải là sư phụ của Đỗ Việt Sinh sao? Chúng ta để Đỗ Việt Sinh ra mặt, chuyển lời đến Trần Thiên Kiều để lão ta ngoan ngoãn đưa người về và xin lỗi”
Thanh Long nói.
“Ừm, có thể! Bác sĩ Tần cũng không muốn gây ra quá nhiều phiền toái.”
Diệp Quân Lâm gật gật đầu.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Lập tức dẫn Đỗ Việt Sinh đến trước mặt tôi”
Sau khi Diệp Quân Lâm hạ lệnh, Kỳ Lân lập tức rời đi.
Giờ phút này, Đỗ Việt Sinh đang vui vẻ cùng bạn bè thì bỗng nhiên bị một nhóm người dẫn đi.
Đi tới nơi của Diệp Quân Lâm, sau khi biết chuyện, Đỗ Việt Sinh bị doạ không nhẹ.
Sư phụ đắc tội ai chẳng được.
Sao cứ phải đắc tội với vị này hét lần này đến lần khá!
c Diệp Quân Lâm lấy ra một tờ giấy, viết ba chữ lên đó: Tướng quân Diệp.
“Đưa tờ giấy này cho Trần Thiên Kiều, nói cho lão ta biết lập tức đưa bác sĩ Tần trở về. Và bồi thường những người đã bị đánh ở bệnh viện.”
Diệp Quân Lâm nói.
“Hiểu rồi ạ”
Đỗ Việt Sinh run rầy tiếp nhận tờ giấy, lập tức rời đi.
Phía trước phủ tướng quân của nhà họ Trần có khoảng trăm tên vệ sĩ.
Bởi vì sau khi Thẩm Mặc Sơn và Phòng thương hội Tô Hàng rời đi.
Ước chừng có máy chục người nỗi tiếng đều muốn Trần Thiên Kiều trả bác sĩ Tần về.
Làm Trần Thiên Kiều cảm thán không thôi.
Danh vọng của Tần Bắc Sơn đúng là không phải trưng cho đẹp!
Cái này tương đương với chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nhưng Trần Thiên Kiều không sợ, trong mắt hắn không có bắt kỳ ai.
Ai tới cũng đều phải chạy ngược trở về.
“Lãnh đạo Chu bên kia có tin tức gì không?”
Trần Thiên Kiều hỏi.
“Thưa bố không ạ! Cảnh sát cũng chưa từng xuất hiện, bọn họ có lẽ là chấp nhận.”
Trần Phục Long nói.
Trần Thiên Kiều gật đầu: “Tốt, chỉ cần lãnh đạo Chu không ra mặt, ta liền mặc kệ tất cả”
Lúc này mấy đám người đến đều bị đuôi đi.
Vừa vặn Đỗ Việt Sinh đến.
Anh ta bị vệ sĩ của phủ tướng quân hù doạ một trận.
“Người nào? Nhanh chóng rời đi. Nếu không đao kiếm không có mặt”
Vệ sĩ canh giữ cửa nhìn thấy Đỗ Việt Sinh cả giận nói.
“Đồ đệ Đỗ Việt Sinh đến cầu kiến sư phụ”
Đỗ Việt Sinh lập tức xưng danh.
“À, thì ra là Đỗ sư huynh, mời vào. Bố đang đợi anh”
Trần Phục Long tự mình ra nghênh đón.
Đi vào bên trong sảnh phủ tướng quân.
Trần Thiên Kiều đang ngồi ngay ngắn uống trà, bên cạnh là Tần Bắc Sơn đang ngồi.
“Việt Sinh, vì sao lại tới đây?”
Trần Thiên Kiều hỏi.
“Phù phù!”
Sắc mặt Trần Thiên Kiều chợt biến, lão ta cao giọng quát.
Đỗ Việt Sinh giật nảy mình, anh ta run rẫy đưa ta tờ giấy Diệp Quân Lâm đưa khi nãy.
“Sư phụ, đây là có người đưa cho người. Hắn lệnh cho người lập tức đem bác sĩ Tần trở về, đồng thời các ngài phải xin lỗi và bồi thường những người bị đánh ở bệnh viện.”
Đỗ Việt Sinh cắn răng nói ra.
“Cái gì? Còn có người cuồng vọng như vậy sao? Dám ra lệnh cho nhà họ Trần thả người lại còn bắt phải xin lỗi sao? Chán sống rồi sao?”
Trần An Bình và Trần Phục Long lạnh lùng nói.