Mục lục
Chiến thần trấn quốc – Diệp Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 758:





Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhãn nại!





“Võ Tiêu, đưa nó đi nghỉ ngơi! Ngày mai nó nhất định phải tham gia lễ đính hôn!” Ngô Thị Lan ra lệnh.


VietWriter





Võ Tiêu chỉ có thể mang Lý Tử Nhiễm rời đi.





Ở lại chỉ có rước thêm tức giận vào người.





“Nhìn cháu gái ngoan của ông đi! Mắt nhìn kiểu gì vậy, thế mà còn nhớ thương cái thằng Diệp Quân Lâm đó!” Ngô Thị Lan tức giận nói.





Vẻ mặt Trịnh Quốc Thắng nghiêm túc: “Quả thực không được, tôi sẽ đuổi Diệp Quân Lâm đi! Chỉ cần nó không xuất hiện trước mặt Lê Nguyên thì con bé cũng sẽ không còn tơ tưởng nữa.”


Đọc nhanh ở VietWriter





“Chúng tôi ủng hộ! Dứt khoát đuổi Diệp Quân Lâm đi!”





Những người khác hét lên.





Bọn họ khó chịu Diệp Quân Lâm không phải ngày một ngày hai.





Bây giờ Diệp Lâm còn muốn ngăn cản nhà họ Trịnh trở nên giàu sang quyền thế, bọn họ có thể chịu được sao?





“Thế nhưng ngày mai đã đính hôn rồi, nó còn dám quấy nhiễu sao? Nhà họ Quách sẽ đánh gãy chân nó!” Ngô Thị Lan mỉm cười.





Đúng lúc này, Trịnh Văn Viễn vội vàng chạy tới, trong tay còn kéo một người-người giúp việc ông Trương.





“Có chuyện gì thế?” Mọi người tò mò nhìn Trịnh Văn Viễn.





Trịnh Văn Viễn trừng mắt nhìn người giúp việc Ông Trương với vẻ mặt chế nhạo: “Chính ông ta đã nhặt được chỉ phiếu ba tỷ năm trăm triệu VNĐI”





“Tất cả chúng ta đều đã đổ oan cho anh rể Quân, anh ấy thực sự đã ném ngân phiếu vào thùng rác.”





Chân tướng bị che giấu Có thể giải oan cho Diệp Quân Lâm, Trịnh Văn Viễn vẫn rất vui vẻ.





“Lúc đầu con đã nghi ngờ tấm chỉ phiếu này bị người khác nhặt được nên đã nhờ một người bạn trong bộ phận kỹ thuật kiểm tra và lần theo dấu vết. Cuối cùng con phát hiện ra thủ phạm là người giúp việc ông Trương của chúng ta!” Trịnh Văn Viễn nói.





Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nghiêm túc nhìn ông Trương: “Là ông nhặt được hả?”





“Phù phùI”





Ông Trương khuyu xuống, không ngừng cúi đầu van xin thương xót: “Ông chủ, bà chủ, là tôi nhặt được tấm chỉ phiếu đó! Hôm đó ta thấy anh ta ném vào thùng rác nên đã lén nhặt mà không nói cho ai biết. Van xin hai người đừng báo cảnh sát! Tôi chỉ tiêu mất ba trăm năm ba tỷ năm trăm triệu VNĐ, số tiền còn lại tôi sẽ trả lại hết cho mọi người!”





“Hội”





Sau khi biết sự thật, Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng đều rất tức giận.








Đây không phải là tát vào mặt họ sao?





Trịnh Văn Viễn cười nói: “Ông bà ơi, con đã nói anh rể Quân sẽ không làm mấy chuyện này mà. Để con thông báo cho Lê Nguyên biết để minh oan cho anh rể Quân!”





“Chờ đã!” Ngô Thị Lan ngăn Trịnh Văn Viễn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK