Nghe xong lời này, Đỗ Nhân Hà muốn bùng nỏ.
Video này nếu bị truyền ra ngoài, anh ta sẽ tàn đòi.
Văn phòng luật sư Đại Thành sẽ bị hủy hoại, đời này của anh ta cũng bị hủy hoại!
VietWriter
Trong lúc nhất thời, Đỗ Nhân Hà sợ đến toát cả mò hôi lạnh.
Anh ta so với Trần Đình còn hốt hoảng hơn nhiều. Trần Đình là bởi vì tuổi trẻ sợ ngồi tù. Anh ta là bởi vì gia sản khổng lồ cùng bao nhiêu lợi ích như vậy sẽ biến mắt không tăm hơi.
Nếu cứ bị hủy đi như vậy, tất nhiên không cam lòng!
Đỗ Nhân Hà đờ người, trọn mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Cậu mau giao đoạn video đó cho tôi thì sóng yên biển lặng.
Nếu không, tôi đảm bảo cậu gánh không nổi đâu!”
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Diệp Quân Lâm cười.
Đọc nhanh ở VietWriter
Đỗ Nhân Hà trong nháy mắt biết, Diệp Quân Lâm là một người rất lợi hại. Nếu không cũng sẽ không một mình đến đây.
Đối với anh đe dọa là vô dụng.
Đỗ Nhân Hà cố nén sự kích động trong lòng, dùng giọng thương lượng nói: “Cậu có điều kiện gì? Nói đi!”
Diệp Quân Lâm lắc đầu một cái: “Tôi không có điều kiện gì.”
“Không, chỉ cần cậu giao đoạn video này cho tôi. Tôi sẽ thay cậu kiện! Tôi bảo đảm cậu sẽ thăng! Hơn nữa, còn được nhận không ít tiền bồi thường!”
Đỗ Nhân Hà lập tức nói.
Anh ta cho rằng, cái mà Diệp Quân Lâm mong muốn chính ra thoát khỏi tội danh, thắng được vụ kiện này.
Diệp Quân Lâm nở nụ cười, ý vị sâu xa: “Tôi cần một tên phế vật như cậu tới giúp tôi đâm đơn kiện à?”
Nói xong, Diệp Quân Lâm đứng dậy muốn rời đi.
“Cậu không thể đi! Có điều kiện gì chúng ta cứ bàn bạc với nhau ởi đãt”
Đỗ Nhân Hà lập tức ngăn ở trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Chỉ cần cậu xóa đoạn video đó, điều kiện gì tôi cũng có thể tiếp nhận!”
Đỗ Nhân Hà gấp đến độ muốn phát khóc.
Thanh Long nhắc bổng anh ta lên, ném anh ta lên trên ghế sa lon.
Đỗ Nhân Hà kêu khóc, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Quân Lâm rời đi.
Sau khi đi ra đến bên ngoài.
Chu Tước tìm được Diệp Quân Lâm, cầm trong tay một tập tài liệu: “Tướng quân, ghi chép chuyển tiền, còn có ghi âm điện thoại của Phạm Đại Thành cùng Đỗ Nhân Hà đã có được rồi!”
“Tốt lắm, chứng cớ đầy đủ hết! Chu Tước ông đi để lên trên bàn của Phó Học Kiệm đi. Để ngày mai ông ta có thể thấy được!”
Diệp Quân Lâm hút thuốc lá cuốn, biên mắt ở trong màn đêm.
Đêm ấy là một đêm dài đối với Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên.
Ngày mai sẽ quyết định số mạng bọn họ!
Một đêm này đối với mấy người phục vụ làm chứng ở quán rượu Hoàng Hào mà nói thì cũng rất đau khổ.
Vào lúc tám giờ, còi hụ của xe cảnh sát vang lên ầm ï.
Mười mấy người cảnh sát từ trong mấy chiếc xe nọ nhảy xuống, vọt vào quán rượu, rất nhanh đã áp giải những người phục vụ này đi mắt.
Bên trong nhà trọ.
Trần Đình vẫn trong trạng thái căng thẳng lo âu.
Đỗ Nhân Hà sáng sớm đã đến tập đoàn Đại Thành của Phạm Đại Thành.
Thật ra anh ta là con nuôi của Phạm Đại Thành con nuôi, cho nên văn phòng luật sư cũng dùng tên của Đại Thành mà đặt.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch.
“Cha nuôi cứu con! Tên nhãi Diệp Quân Lâm kia nắm giữ bằng chứng bắt lợi cho conI”
Đỗ Nhân Hà sợ đến mức trắng bệch cả mặt mày.
Phạm Đại Thành hút xì gà, cả giận nói: “Anh có phải là luật sư không? Bị dọa sợ thế này thì còn ra cái thể thống gì?”