Uông Phi dùng chân đá vào đầu gối cô, trực tiếp khiến cô phải quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. "Thưa anh, nhân viên của tôi có mắt không tròng, dám xúc phạm anh. Chúng tôi đã trừng phạt cô ấy rồi, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi."
Lúc này, Uông Phi nói xong liền định quỳ xuống.
Anh ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng một người đàn ông có nhiều tiền như vậy chắc chắn có khả năng giảng một đòn kinh hoàng xuống cửa hàng của anh.
Nếu chỉ vì Trương Thanh Hằng, một kẻ ngốc không có mắt mà cuối cùng anh phải phá sản thì có lẽ anh có chết ở đây cũng là điều nên làm.
Bùi Nguyên Minh lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tôi không thể nhận lời xin lỗi này. Phiền anh đừng cản đường của tôi nữa, tôi đang rất vội."
Vào lúc này, giống như sét đánh giữa trời quang, tổng giám đốc Uông Phi sợ hãi đến mức sắp tè ra quần.
Ngay sau đó, anh ta nhanh chóng nói: “Anh
Nguyên Minh, tôi hứa sẽ đuổi việc Trương Thanh Hằng và đám nhân viên này ngay lập tức. Hơn nữa tôi cũng hứa sẽ đưa họ vào danh sách đen của ngành." "Không chỉ công ty BMW của chúng tôi, mà toàn bộ ngành công nghiệp ô tô ở Dương Thành sẽ không bao giờ thuê họ!"
Nghe thấy những lời của Uông Phi, Trương Thanh Hằng gần như ngất đi. Bị đánh cũng không có gì to tát, ăn vài cái tát cũng không có gì to tát.
Nhưng nếu cô bị đuổi việc và đưa vào danh sách đen của ngành, đời cô sẽ thực sự kết thúc.
Công việc lương cao này không còn, cô phải làm thế nào để tiếp tục sống đây?
Thực tế, với công việc này, mỗi người đều có thể kiếm vài trăm triệu đến một tỷ mỗi năm, và gần như mỗi nhân viên đều đã đi vay thế chấp để mua nhà và ô tô.
Đây chắc chắn là hình phạt lớn nhất.
Lúc này, tổng giám đốc cửa hàng 4S của Bentley mở miệng rất đúng lúc: “Trong ngành của chúng ta, thực chất thì chính là bán hàng mà thôi. Nguyên tắc kinh doanh buôn bán, khách hàng là thượng đế” “Nhân viên của anh thậm chí không hề tuân theo tiêu chí này, tự cho là bản thân mình cao quý vượt trội, vốn dĩ không đủ tư cách để tiếp tục làm trong ngành” "Con sâu làm rầu nồi canh. Cho nên tôi tán thành cách làm này của anh.” "Hãng Porsche của tôi cũng tán thành.” "Cửa hàng Benz của chúng tôi đương nhiên đồng
Ngay sau đó, một số đại diện các thương hiệu xe hơi đến xem náo nhiệt đều bày tỏ sự đồng tình với ý kiến này
Cảnh tượng này khiến Trương Thanh Hằng và những người khác tím tái mặt mày.
Nếu nói rằng Uông Phi vừa rồi chỉ là cố cho Bùi Nguyên Minh một lời giải thích, thì có thể tạm nghĩ toàn bộ ngành kinh doanh ô tô còn chưa đồng ý.
Nhưng bây giờ, đại diện của rất nhiều thương hiệu xe hơi đã lên tiếng, đồng nghĩa với việc sự nghiệp của Trương Thanh Hằng và những người khác trong ngành này đã hoàn toàn kết thúc.
Ít nhất ở Dương Thành, bọn họ không có cách nào sống sót.
Ngay sau đó, Trương Thanh Hằng trực tiếp tiến tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, không ngừng quỳ lạy: "Cậu chủ, tôi không có mắt. Làm ơn đi, tôi dù sao cũng từng là giúp việc trong nhà anh, mong anh hãy tha cho tôi lần này."
Bùi Nguyên Minh mỉm cười giễu cợt: “Tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn, không tư cách cùng cô nói chuyện."
Nói xong anh tự mình đi lấy xe.
Còn lại Trương Thanh Hằng, vừa nghe những lời này thì sắc mặt lập tức tái mét.
Cô biết mình đã xong đời rồi, không còn bất cứ cơ hội nào để sửa chữa lỗi lầm nữa.
Uông Phi bước tới đá vào người Trương Thanh Hằng, chửi bởi: "Mau cút đi cho tôi, cô vẫn còn ở đây là nhiều lời làm gì?" "Bảo vệ đầu? Mau mang thứ rác rưởi này ném ra ngoài cho tôi ngay lập tức."
Tòa nhà Bạch Vân.
Trịnh Tuyết Dương đứng bên vỉa hè, có chút sốt ruột.
Đây là giờ cao điểm buổi tối. Sau khi tan sở, cô nóng lòng muốn về nhà, nhưng mãi vẫn chưa thể bắt được một chiếc taxi.
Cô ấy đã bán chiếc Porsche ở Hải Dương lúc trước, và bây giờ cô ấy hơi hối hận về điều đó. “Nếu sớm biết thế này thì đã mang theo xe cũ tới đây, như vậy không cần mất thời gian tìm mua một chiếc xe mới." Trịnh Tuyết Dương thở dài.
Ngay khi cô cảm thấy bất lực vì mãi vẫn không thể bắt được xe, đột nhiên một chiếc BMW Series 7 dừng lại bên cạnh Trịnh Tuyết Dương.
Một thanh niên đẹp trai hạ cửa kính xe ô tô và cười nói: "Người đẹp, cô muốn đi đâu? Tôi có thể đưa cô đi một đoạn.”
- -----------------