Sắc mặt Trịnh Chí Dụng lạnh lùng, không trả lời.
Thanh Quốc Lai còn muốn mở miệng, Thanh Thiếu Bình đã khoát tay áo rồi nói: "Trịnh Chí Dụng, cậu hẳn phải biết tôi là người như thế nào. Cậu đi nói cho cậu Chân Hàn Tước một tiếng, bảo rằng tôi tới đây ngày hôm nay là vì có chuyện cực kỳ quan trọng.
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: "Cậu nhà tôi nói đắc tội với nhà họ Chân ở Tứ Hải, ông có còn muốn cái mũ quan ở trên đỉnh đầu nữa hay không?" "Một khi đã mất đi thì kết cục của nhà họ Thanh các người sẽ là gì, ông còn hiểu rõ ràng hơn tôi."
Nghe được những lời này của Trịnh Chí Dụng, sắc mặt của
Thanh Thiếu Bình trong nháy mắt một màu đen kịt.
Nhưng ông ta biết Trịnh Chí Dụng không hề nói nhảm.
Nếu nhà họ Chân ở Tứ Hải muốn lấy mũ quan trên đầu ông ta xuống, so với việc ăn cơm uống nước còn đơn giản hơn.
Thanh Thiếu Bình ông ta ở chốn quan trường chìm nổi nhiều năm như vậy, có thể đứng vững được cũng không phải dựa vào một chỗ dựa vững chắc mà là do ông ta biết tiến biết lùi.
Vừa nghĩ đến đây, Thanh Thiếu Bình vội vàng nói: "Hôm nay cậu Chân Hàn Tước có việc phải làm, hôm khác tôi sẽ tới gặp."
Nói xong, ông ta cùng Thanh Quốc Lai xoay người rời đi. Lý Thành Đức và những người khác nhìn cảnh này, đều đưa mắt nhìn nhau.
Đánh giá qua thái độ của Trịnh Chí Dụng, xem ra Chân Hàn
Tước ngày hôm nay rất cứng rắn.
Nói một cách đơn giản, vì một cô Trịnh Tuyết Dương mà đắc tội tới Chân Hàn Tước, thấy thế nào cũng đều không đáng.
Vốn dĩ mọi người đến đây để thử vận may mà thôi, thế nhưng giờ phút này đều trực tiếp rút lui.
Dương Định Quốc lúc này cũng nghe thấy tin tức xác thực thông qua các kênh đặc thù, đồng thời đi đến báo cho Bùi Nguyên Minh biết ngay. "Nhà họ Chân ở Tứ Hải? Rất lợi hại phải không?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày. "Vô cùng lợi hại! Nhà họ Chân ở Tứ Hải được biết đến là dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ. So với nhà họ Hạ ở Yến Kinh, còn đứng cao hơn một bậc." "Ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng như Hạ Trung Hưng cũng phải nhún nhường ba phần với nhà họ Chân ở Tứ Hải." Chung Nam Sơn ở một bên mở miệng. "Dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu, chạy tới Dương Thành làm cái gì?" Bùi Nguyên Minh cau mày.
Chung Nam Sơn thở dài nói: "Việc này đều tại tôi đáng trách, bọn họ tám phần là nhằm vào tôi. Không biết tại sao đột nhiên lại đi tới đó trêu chọc vợ của cậu nữa." "Hay là, tôi giúp cậu giải quyết chuyện này?"
Bùi Nguyên Minh lắc đầu, loại chuyện này làm sao có thể để cho ông Sơn xuất hiện, thật không thích hợp. "Lần này người đến từ nhà họ Chân ở Tứ Hải chính là Chân Hàn Tước." "Chân Hàn Tước cũng không phải là Thế Tử của nhà họ Chân ở Tứ Hải, nhưng cũng có địa vị nhất định ở trong dòng họ." Đúng lúc này, Dương Định Quốc ở bên cạnh còn đưa ra một lời giải thích khác. "Tiếp theo tôi phải làm gì, xin chi thị của Thế Tử." Giờ phút này, Dương Định Quốc cũng bó tay toàn tập.
Bất kể là người ở ngay trước mắt hay là người đến từ nhà Chân ở Tứ Hải kia, đều là những nhân vật mà một kẻ chỉ là người họ đứng đầu Dương Thành như ông ta có thể chọc vào.
Nhưng vấn đề ở đây là người ở ngay trước mặt đây đã nổi giận, ông ta có thể không tới sao? "Vợ của tôi có an toàn không?" Trong con người của Bùi Nguyên Minh đều là màu sắc của sự lạnh lẽo. "Theo như người cung cấp thông tin, hiện tại đã an toàn." "Dường như Chân Hàn Tước xem việc này như một trò chơi, bây giờ tôi đang chờ đợi xem còn có người nào đi cứu vợ của cậu hay không?"
Dương Định Quốc thấp thỏm mở miệng nói. Bùi Nguyên Minh cười lạnh: "Trói vợ của tôi đi, chỉ vì chơi trò chơi ư?" "Tình hình ở bên trong còn gì khác, tôi thật sự không biết..." Dương Định Quốc hạ tay xuống.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo, một khắc sau liền đứng lên.
Lúc này, Chung Nam Sơn nói: "Bùi Nguyên Minh, cậu hãy nghe tôi khuyên một câu."