Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huống chi, các người liền xem như, cứu được ta lúc nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cứu được ta một đời hay sao?”

Hiển nhiên, Đao Bạch Phượng mặc dù tinh thần phân liệt, hoàn toàn không nhận ra Bùi Nguyên Minh, cũng quên mất giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trí thông minh cơ bản của nàng vẫn còn, nàng phán đoán được, Trương Quân Nguyên cùng Trương Ninh Tuyết muốn nàng không chết, nên cố ý tìm Bùi Nguyên Minh đưa đến.

“Bạch Phượng, ngươi không được quên!”

“Ngươi là con gái của lão thành chủ!”

“Tại trong lòng ta, ngươi chân chính là công chúa Giới Thành!”

Giờ phút này, Trương Quân Nguyên lớn tiếng mở miệng.

“Năm đó, ta tại trước mặt lão thành chủ đã thề, nhất định sẽ tìm được nam nhân trong định mệnh của ngươi!”

“Chuyện như vậy, ta làm sao có thể giả bộ được a?”

Trương Ninh Tuyết cũng phụ họa nói: “Không sai, ông nội của ta luôn trung thành tuyệt đối với lão thành chủ, bởi vì chuyện này, nên chuyến đi đến Yến Kinh, đã bị người hạ độc xuýt chết!”

“Ông nội của ta, thành thật với ngươi như thế, dốc hết tâm huyết với ngươi như thế, làm sao có thể lừa ngươi được chứ?”

Trương Quân Nguyên càng lớn tiếng nói: “Căn cứ theo lời tiên đoán, người định mệnh của ngươi kiếp này, chính là Thành chủ Giới Thành tương lai.”

“Bùi Nguyên Minh, hiện tại là Đại biểu Võ Minh Đại Hạ, ngày sau tất nhiên cũng có thể trở thành Thành chủ Giới Thành!”

“Chúng ta sẽ không thể tính sai!”

“Mà lại, liền xem như tính sai, ngươi chẳng lẽ liền không thể nhìn xem người một chút sao? Không thể tìm hiểu một chút hay sao?”

“Ngươi không biết rõ ràng, ngươi không sợ chết đi, không nhắm mắt được sao?”

Nghe được Trương Quân Nguyên, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn đứng hình.

Chỉ bởi vì mình, chính là Đại biểu Võ Minh Đại Hạ, cho nên mới là người trong định mệnh của Đao Bạch Phượng hay sao?

Nói đùa cái gì vậy a!

Chẳng qua giờ phút này, anh cũng không nói cái gì, dù sao trước mặt, cũng là một mạng người, còn là người đã cứu mạng mình.

Đao Bạch Phượng nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi xuống trên thân Bùi Nguyên Minh, muốn từ thân thể bình thường của anh, nhìn xem có gì đặc biệt.

Chỉ tiếc, Bùi Nguyên Minh vốn quen ẩn tàng, cho nên Đao Bạch Phượng nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được cái gì.

Ngược lại là Bùi Nguyên Minh, nhìn xem Trương Quân Nguyên không ngừng nháy mắt ra dấu cho mình, truy miệng co giật, vẫn không thể không tiếp tục nói: “Bạch Phượng, một đời này, chúng ta thật vất vả mới gặp lại, cô liền muốn rời khỏi tôi thật sao?”

“Nếu là như vậy, tôi chờ đợi cô ba đời ba kiếp, lại có ý nghĩa gì chứ?”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Đao Bạch Phượng thân thể mềm mại run rẩy, nàng nhìn chòng chọc vào Bùi Nguyên Minh, hồi lâu sau mới run giọng nói: “Được, anh đi lên cho tôi nhìn kỹ một chút, để tôi thấy rõ ràng, anh đến cùng có phải là người mệnh trung chú định của tôi hay không!”

Trương Quân Nguyên vội nói: “Nhanh, Bùi Đại Biểu, cậu nhanh đi lên đi.”

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, thật nhanh đến trên lầu các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK