Rốt cuộc thì vị Bùi Nguyên Minh này có sức hút gì thế?
Điều này khiến những người nhà họ Đổng, ai nấy cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh mấy cái, định tìm cơ hội qua lại với anh một chút. Dù sao thì trong quan điểm của bọn họ, người có thể khiến Đổng Quốc Đạt coi trọng như vậy chắc chắn. không đơn giản.
Đợi đến khi Đổng Quốc Đạt trở về đại sảnh trong biệt thự, Đổng Hoài An vừa rồi còn tức tối sa sầm mặt mũi, bưng một ly cà phê tới cho ông ta, sau đó nhẹ giọng hỏi: Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Ba ơi, tuy con cũng biết ý định của ba khi mời Bùi Nguyên Minh tới biệt thự hoa viên. Nhưng vấn đề là, chúng ta cho người truyền tín hiệu đi như vậy, không phải là được rồi sao, cần gì phải gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí còn tỏ thái độ ủng hộ cậu ta chứ? Nếu phía bên Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas biết thái độ của ba, nhất định sẽ có ý kiến với ba. Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, có thể nói là thái thượng hoàng ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, đắc tội với bọn họ | thì nhà họ Đổng chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức!”
| Vẻ mặt của cô ta có chút khó coi, nhà họ Đổng ngồi ở vị trí thống đốc Cảng Thành này, cũng không hề thoải mái như trong tưởng tượng. Có một Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas đè trên đỉnh đầu, mới là nguyên nhân cơ bản khiến những năm này Đổng Quốc Đạt không thể không ru rú ở trong nhà.
| “Vốn đĩ nhà họ Đổng chúng ta quả thực có thể tiếp tục làm rùa đen rụt đầu. Nhưng vì chuyện đêm qua, cho dù nhà họ Đổng chúng ta có muốn hay không, thì chúng ta cũng đã sớm như cưỡi trên lưng hổ rồi, hiểu không?” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đổng Quốc Đạt nhận cà phê rồi uống một ngụm lớn, vẻ mặt bình tĩnh: “Hai cuộc điện thoại đó của Bùi Nguyên Minh, một là gọi cho người của sở cảnh sát, một là gọi người của giới truyền thông. Đó chính là treo nhà họ Đổng chúng ta trên lửa để nướng. Nếu nhà họ Đổng chúng ta đứng về phía quyền quý, ức hiếp một công dân tốt như cậu ta, vậy tin ba đi, chỉ sợ hôm nay, phía trên sẽ trực tiếp bắt sạch tất cả chúng ta."
Đổng Quốc Đạt mang vẻ mặt ý vị sâu xa: “Tuy hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas là lãnh thổ tách rời Đại Hạ, nhưng suy cho cùng, vẫn thuộc quyền sở hữu của Đại Hạ như cũ. Lẽ nào, các cấp cao ở Đại Hạ có thể dễ dàng tha thứ cho một thống đốc Cảng Thành quang minh chính đại đứng về phía quyền quý, không có giới hạn, không có lương tri, không có pháp luật hay sao?
“Con hiểu đạo lý này” Đổng Hoài An nhíu chặt mày: “Nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội với Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas đến mức độ này chứ?”
Đổng Quốc Đạt cười nhạt: “Trên thế giới này, tên đã rời cung thì không thể lấy lại được. Nếu ba đã đưa ra sự lựa chọn, vậy nó đã được định sẵn sẽ đứng ở phía đổi diện với Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas. Dù sao thì thân ba ở vị trí này, Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas cũng sẽ không cho phép ba làm người xoay chuyển theo tình thế. Bây giờ nếu đã có một Bùi Nguyên Minh chặn ở trước mặt chúng ta, chúng ta và Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas so chiêu thì đã làm sao?”
| Đồng Hoài An nghĩ ngợi một chút, đáp: “Ba, ba thật sự xác định Bùi Nguyên Minh có thể là đối thủ của Bùi Cửu Thiên - Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas chứ?”
“Xác suất rất lớn” Trên gương mặt của ông ta mang theo vẻ tán thưởng.
“Thế tử Minh ở Đà Nẵng, phân hội trưởng của Long Môn tại thủ đô, bất cứ một thân phận nào cũng đều là kinh thiên động địa. Cuộc đời của mấy người trẻ tuổi các con, sống lâu ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas đã hạn chế tầm mắt của các con, luôn khiến các con cho rằng, người không gây dựng sự nghiệp ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas thì đều không đáng nhắc tới”.
“Nhưng ai ngờ, đối với nước sâu ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas mà nói, thì nội địa mới là nước sâu chân chính! Bùi Nguyên Minh có thể tạo ra danh tiếng | lớn như vậy ở Dương Thành, ở thủ đô, con cho rằng chỉ là dựa vào miệng thổi phồng ra hay sao? Không có sức mạnh, không có bối cảnh, không có thực lực, mà cậu ta có thể đi được đến bước này ư?”
- -----------------