Trong tiềm thức cô cảm thấy món quà sinh nhật mà Bùi Nguyên Minh định tặng nhất định là vô giá trị, vì vậy vừa rồi anh mới xấu hổ mà không lấy ra.
Bùi Nguyên Minh từ trong túi lấy ra một phong thư, đưa cho Trịnh Tuyết Dương: “Em mở ra xem đi”
Trịnh Tuyết Dương mở phong bì, trong đó có thẻ ra vào và mã khóa cửa thông minh. “Đây là nhà sao?” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút.
“Ở… ở Vườn hoa Hoàng Gia sao?”
Nhìn những thông tin trên, Trịnh Tuyết Dương thực sự choáng váng.
Dù mới đến Dương Thành không lâu, nhưng cô biết rằng Vườn hoa Hoàng Gia là khu dân cư phức hợp tốt nhất ở Dương Thành.
“Chà, căn nhà họ Trịnh thuê quá nhỏ để ở. Căn nhà này đối với em cũng nên phù hợp. Dù sao thì bây giờ em đã là chủ tịch công ty rồi cơ mà”
Bùi Nguyên Minh mim cười.
“Đi thôi, cùng anh tới xem” Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đưa Trịnh Tuyết Dương đến Vườn hoa Hoàng Gia.
“Bùi Nguyên Minh, anh điên rồi! Anh định làm cái gì?”
Trịnh Tuyết Dương đã kiểm tra giá nhà trên mạng và gần như phát điện ngay vào thời điểm nhìn thấy giá nhà vì nhà họ Trịnh căn bản là hông kham nổi!
“Đừng căng thẳng, chỉ là tiền thuê nhà thôi. Anh đã trả tiền thuê nhà hàng tháng rồi. Sau này không kham nổi thì có chuyện gì lớn cơ chứ?” Bùi Nguyên Minh nửa đùa nửa thật nói.
Tuy Bùi Nguyên Minh đang nói đùa, nhưng Trịnh Tuyết
Dương đã rất nghiêm túc. Bởi vì khi cô lên đến tầng cao nhất bằng thang máy độc quyền của toà nhà, cô biết rằng Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ không đủ tiền mua căn phòng này.
Căn nhà này trị giá bảy trăm tỷ đồng!
Chính vì vậy căn nhà này chắc chắn là cho thuê, không biết Bùi Nguyên Minh đã tiết kiệm được bao lâu rồi mới nhận được một tháng tiền nhà.
Nhưng dù vậy, Trịnh Tuyết Dương vẫn cảm thấy rất xúc động. “Từ tháng sau, em sẽ trả tiền nhà cho” Trịnh Tuyết Dương nói nhanh.
Cô sợ Bùi Nguyên Minh sẽ quá căng thẳng, áp lực.
Nhưng cô thích ngôi nhà này vô cùng, mọi thứ gần như được xây dựng đúng theo phong cách mà cô thích.
Mặc dù không phải là kiểu con gái ham muốn giàu sang thịnh vượng nhưng cô có thể sống thoải mái hơn như một nàng công chúa thì có cô gái nào nỡ từ chối cơ chứ?
Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Dương đến nhà hàng xoay ở Dương Thành để chúc mừng sinh nhật, điều này đã lan truyền sang cả gia đình họ Trịnh.
Trong biệt thự của nhà họ Trịnh, mặc dù đây là biệt thự do
Bùi Hạo Nhiên tặng đến, nhưng ông Trịnh đã trực tiếp chiếm giữ căn phòng lớn trên tầng cao nhất và cứ thế coi nơi này là của riêng mình. Đúng lúc này, tại sảnh của biệt thự, một nhóm người nhà họ Trịnh bắt đầu tấn công Trịnh Tuyết Dương trước mặt ông Trịnh.
“Ba, con không nghĩ Trịnh Tuyết Dương thích hợp làm chủ tịch!”
“Đúng! Cô ấy thực sự đến nhà hàng xoay của tháp Dương Thành vào ngày sinh nhật của mình! Tuy rằng thế giới bên ngoài nói là may màn, là do ông trời ban tặng cơ hội đó! Nhưng làm. truyện đam mỹ
sao có thể?”
“Tôi nghĩ có lẽ cô ta đã biển thủ công quỹ của công ty để trang hoàng cho thể diện bản thân!”
“Đúng vậy, để không cho chúng ta biết, cô ta còn cố ý nói là do Bùi Nguyên Minh may mắn!”
“Tên ở rể này làm sao có thể có vận may như vậy?”
“Ông ơi, nếu không phải ông thì Trịnh Tuyết Dương có tư cách gì để làm chủ tịch công ty Bạch Vân cơ chứ…”
“Tôi không nghĩ cô ta thích hợp!”
Nhà họ Trịnh ai cũng có ý kiến riêng.
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương không chỉ nắm quyền mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức bọn họ không thể chấp nhận được.
Rốt cuộc, trước đây khi họ ở thành phố Hải Dương, mỗi người trong số bọn họ đều có thể giẫm lên chân của Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng tại sao vào lúc này Trịnh Tuyết Dương lại có thể giẫm lên đầu bọn họ rồi?
Đặc biệt Trịnh Chí Dụng vào lúc này cũng lên tiếng: “Ông nội, cháu thật sự không có ý kiến gì về việc Trịnh Tuyết Dương đang nắm quyền, nhưng vấn đề là, bây giờ Bối Hoàng Triết nhà họ Bối rất quan tâm đến cô ta!” “Cháu nghĩ chú ba và dì ba giống như sắp sửa đổi con rể rồi.
Một khi cô ta gả vào nhà họ Bối, sau này có lẽ cô ta sẽ không nghe lời ông nữa đâu.”