Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Nhã Lan không biết nghĩ như thế nào, cũng lên tiếng nói: “Vân Văn Hoa, ông quá đáng rồi.”

Nạp Nhã Lan…. Vân Văn Hoa khẽ nhíu mày, một Trịnh Tuyết Dương ông ta căn bản không để vào mắt, thậm chí toàn bộ nhà họ Trịnh cũng không là gì với nhà họ Vân bọn họ. Thế nhưng nhà họ Nạp lại khác, nhà họ Nạp cũng là gia tộc lớn của thành phố, giờ phút này Nạp Nhã Lan đã lên tiếng, ông ta không nể mặt, chỉ sợ cũng không tốt.

Nghĩ đến đây, Vân Vân Hoa cười cười, nói: “Cô Nạp đã lên tiếng, tôi cũng không nói nhiều lời vô ích nữa, tuy nhiên người nào đó tốt nhất tự mình hiểu lấy, biết thứ gì có thể lấy, thứ gì không thể lấy, *thất phu vô tội hoài bích kỳ tội”, từ xưa đến nay bài học như vậy còn chưa đủ à?

*người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Nói xong, Vân Văn Hoa nhìn Bùi Nguyên Minh thật sâu một chút, rồi xoay người rời đi. Dù sao chỉ cần biết Phú Xuân cư sơn đồ’ ở trong tay Bùi Nguyên Minh, muốn lấy lại không phải đơn giản sao?

Nhìn ánh mắt của Vân Văn Hoa, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày. Vân Văn Hoa có ý gì, tất nhiên anh thấy rõ, nhưng mà ở địa bàn Đà Nẵng này, anh cũng không sợ Vân Văn Hoa làm loạn.

Nhưng vấn đề là Trịnh Tuyết Dương….

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cầm di động gửi một tin nhắn cho Hạ

Vân.

Bên này Vân Văn Hoa chân trước vừa mới đi, bên kia Giang Văn Huy lo lắng nói: “Cô Nạp, vì sao cô muốn cầu xin cho tên điên này? Cho tên này đắc tội với nhà họ Vân, dù sao anh ta cũng không biết sống chết, để anh ta tự nhận hậu quả là được rồi!”

Nạp Nhã Lan quét mắt nhìn Giang Văn Huy một cái, bỗng nhiên cảm thấy lòng dạ người đàn ông này có chút hơi quỷ quyệt, Bùi Nguyên Minh cũng không làm gì anh ta, nhưng anh ta vẫn nhằm vào Bùi Nguyên Minh, khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Giờ phút này cô ta không để ý tới Giang Văn Huy, mà đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhẹ giọng nói: “Bùi… Bùi Nguyên Minh, tôi nghĩ anh vẫn đừng nên đắc tội với nhà họ Vân, chỉ sợ lai lịch Phú Xuân cư sơn đồn này không tầm thường, người bình thường, cho dù là gia tộc bình thường cũng không kham nổi…”

“Nếu anh cảm thấy không cam lòng trả đồ lại cho nhà họ Vân, anh có thể bán qua tay cho tôi, tôi nhất định sẽ cho anh một cái giá tương xứng.”

Không thể không thừa nhận, người phụ nữ Nạp Nhã Lan này rất lợi hại, cô ta liếc mắt một cái là nhìn ra, thứ Vân Văn Hoa để ý căn bản không phải tiền, mà là Phú Xuân cư sơn đồ.

Mấy trăm triệu đối với gia tộc lớn như nhà họ Vân, chính là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, nhưng Phú Xuân cư sơn đồ” thì không giống vậy, một kiệt tác được truyền lại cho đời sau, rất nhiều lúc không phải có tiền là có thể giải quyết.

Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói gì, những việc này anh đã có sắp xếp, không cần một người phụ nữ giải quyết. Nếu chút bản lĩnh này mà Bùi Nguyên Minh anh cũng không có, chỉ sợ đã chết không biết bao nhiêu lần.

Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh này chết chắc

Chỉ có La Văn Thăng ngồi ở phía sau vẫn luôn im lặng, mà chỉ nhìn cảnh rồi.

này đầy ẩn ý.

Tổng giám đốc Bùi vô cùng khiêm tốn này sẽ làm gì tiếp theo, anh ta rất mong chờ.

Nhà họ Vân này quá giang long, lúc này chưa chắc có thể chơi với lũ rắn độc.

Huống chi, Bùi Nguyên Minh như vậy, cũng không có khả năng chỉ đơn giản là đại ca khu vực, đây chính là tiềm long!

Cùng lúc đó, cánh cửa căn phòng dành cho khách quý bị người ta mở ra, Hạ Vân cột tóc đuôi ngựa từ giữa đi ra, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Giờ phút này Hạ Vân đi thẳng tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, mim cười nói: “Cô Trịnh, anh Bùi, chúng ta lại gặp nhau…”

“Trời ạ! Người này chính thư ký Hạ Vân của tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị ở Đà Nẵng!?”

“Sao người này cũng tới? Cô ta muốn làm gì?”

Giờ phút này mọi người đều chấn động, nhà họ Vân, nhà họ Nạp, bây giờ là nhà họ Bùi, vì một bức tranh Phú Xuân cư sơn đồ, giờ phút này đã thu hút được sự chú ý của nhiều gia tộc lớn như vậy.

Trên mặt Hạ Vân đều là nụ cười bình thản, là thư ký của tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị, không ít người ở đây nhận ra cô ta.

Hơn nữa, Hạ Vân cũng không đơn giản chỉ là một cấp dưới của nhà họ Bùi, nghe nói cô ta là vợ của người thừa kế do ông cụ nhà họ Bùi lựa chọn khi còn sống, một người như vậy, người ở Đà Nẵng đều biết, không ai dám khinh thường cô ta, cho dù là nhà họ Vân, nhà họ Nạp cũng không dám.

Bởi vì gia tộc Bùi Thị, lớn mạnh hơn bọn họ, thế thôi.

Giờ phút này Hạ Vân mìm cười, cười cười với Nạp Nhã Lan, lại đối mặt với Trịnh Tuyết Dương, sau đó mới nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh Bùi, khi thấy anh họ Bùi, là tôi cảm thấy anh và gia tộc Bùi Thị ở Đà Nẵng chúng tôi rất có duyên.”

Khi câu nói này được nói ra, không ít người xung quanh sửng sốt một chút, sau đó thì ồn ào cười to.

Gia tộc nhà họ Bùi ở Đà Nẵng là một gia tộc lớn như thế nào? Sao có thể có duyên với một tên ở rể? Tuy rằng đều là họ Bùi, nhưng đây cũng là khác biệt một trời một vực! Thậm chí nói khó nghe một chút, dáng vẻ của kẻ bất lực ở rể Bùi Nguyên Minh này có tư cách gì xứng với họ Bùi chứ?

Giang Văn Huy theo bản năng quan sát Hạ Vân mấy lần, nhưng bởi vì bây giờ Hạ Vân trang điểm hoàn toàn không giống buổi tối ngày đó, anh ta không nhận ra được.

Giờ phút này, không ít người đều nhìn Hạ Vân, muốn biết người đẹp gần như có thể đại diện cho gia tộc Bùi Thị ở Đà Nẵng này, hôm nay rốt cuộc muốn nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK