Dưới cái nhìn hết sức ngạc nhiên mà chăm chú của mọi người, chỉ thấy Dương Định Quốc đi tới trước mặt Vương Thái Hợp, sau đó tát một cái vào mặt ông ta: “Chính phủ Dương Thành chúng ta sao lại có cái tên rác rưởi như anh! Anh định vì hành động ngu xuẩn của mình khiến cho cả chính phủ Dương Thành chúng ta chôn cùng sao?” “Bốp bốp bốp!”
Dương Định Quốc cứ trực tiếp tay đấm chân đá, hoàn toàn không còn phong thái văn vẻ lịch sự gì cả.
Sau khi đánh cả buổi, ông ta mới dừng tay, vẻ mặt vô cùng khó
Mặt mũi Vương Thái Hợp bầm dập, cũng không dám nói gì. coi.
Ông ta là công chức giàu kinh nghiệm, thấy cách làm việc của Dương Định Quốc thì ông ta đã hiểu được. Thằng ở rể này, nhất định là người tai to mặt lớn mà ngay cả
Dương Định Quốc cũng không dám trêu chọc. Nếu không thì người như Dương Định Quốc, cần tự mình động tay sao?
Cho nên, lúc này Vương Thái Hợp hoàn toàn không dám phản kháng, ông ta đã không còn bộ dáng hung hăng càn quấy trước đó. Bởi vì từ thái độ của Dương Định Quốc, ông ta đã nhìn ra chắc chắn mình cũng không động đến Bùi Nguyên Minh nổi.
Nếu không muốn bị người ta cắt chức này đi, mình vẫn nên ngoan ngoãn nhận dạy dỗ thôi.
Lúc này, không chỉ có vẻ mặt của các công chức khác choáng váng, mà vẻ mặt của người nhà họ Tô cũng choáng váng pha lẫn phức tạp.
Ánh mắt của mọi người dừng trên người Bùi Nguyên Minh đã khác với trước.
Sao lại thế này?
Trịnh Khánh Vân là người tỉnh táo nhất, cô ta luôn biết thân phận của anh rể mình rất cao. Nhưng chẳng lẽ có thể cao đến mức áp chế nhà họ Tô dễ dàng như vậy sao?
Khó trách anh rể làm việc không kiêng nể gì như thế!
Mà ngay tại lúc này, một người đàn ông mặt tây trang giày da, vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài đi vào. "Đây, không phải là thư ký của ông Hưng, người đừng đầu Đà
Nẵng sao?" "Đúng! Là anh ta, anh ta được biết đến là thư ký hàng đầu Đà Nẵng! Chủ yếu là khi anh ta ra mặt, đại biểu cho người đứng đầu Đà Nẵng, Hạ Trung Hưng!” Khi Dương Định Quốc thấy người thư ký hàng đầu này đến đây, sắc mặt ông ta cũng có vài phần khó coi.
Chẳng qua ông ta còn chưa kịp nói chuyện thì thư ký hàng đầu đã chạy tới trước mặt Bùi Nguyên Minh khom người rồi nói: “Cậu Minh, cậu không sao chứ? Ông Hưng ở bên kia vừa biết được tin, thế nhưng lại đúng lúc ông ấy đi Yến Kinh báo cáo công tác cho nên không đến được, ông ấy dặn riêng với tôi nhất định phải đến xem cậu!” "Nếu có người tùy ý làm bậy trước mặt cậu, vậy cứ việc nói cho tôi biết, mặc kệ cấp gì thì chúng tôi đều có thể cắt chức của người đó." “Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy chưa đủ thì cậu tùy ý sắp xếp, kẻ hèn này sẽ nghe theo lệnh!" “Phụt!”
Bây giờ người nhà họ Tô suýt ói máu.
Mà những người khác đều nhìn đến ngây người. Rốt cuộc thắng ở rể này có thân phận gì hả?
Ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng là Hạ Trung Hưng cũng phải cử riêng thư ký hàng đầu đến thăm hỏi anh?
Trời ơi!
Thật không thể tưởng tượng nổi mà!
Giờ đây mọi người hoàn toàn không có cách nào đoán được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có lai lịch gì. "Tôi không sao, đã khiến cho ông Hưng lo lắng rồi, về phần chuyện này thì anh cứ xem rồi làm đi."
Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng, nhìn không ra vui giận.
Vừa rồi anh gọi điện thoại cho Dương Định Quốc, mà không gọi cho Hạ Trung Hưng. Nhưng thư ký hàng đầu của Hạ Trung Hưng lại đến đây, chuyện này chứng tỏ ông già này rất quan tâm” mình nha. "Đúng đúng đúng, cảm ơn cậu nể mặt, nhất định chúng tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng!" Thái độ của thư ký hàng đầu rất thành khẩn.
Sau đó vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn Dương Định Quốc rồi nói: "Dương Định Quốc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"