“Hơn nữa hai bác có tuổi rôi, mạng hai thân già này không đáng giá!”
“Cho dù chết cũng không có việc gì!”
“Nhưng con phải sống, phải sống thật tốt, báo thù cho Văn Hạo nhà bác!”
“Thằng bé nhất định là bị người hại chết! Nhất định là như vậy!”
Rõ ràng việc Phùng Văn Hạo chết không rõ ràng là nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, an ủi nói: “Bác, dì, hai người cứ yên tâm đi, có con ở đây thì không ai có thể xúc phạm đến hai người!”
“Chuyện của Văn Hạo cháu cũng sẽ xử lý, nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời!”
“Không được, con không biết anh Long đáng sợ như thế nào đâu! Gã dám giết người đấy!”
Hiển nhiên sự khủng bố của người được gọi là anh Long này đã khắc sâu vào lòng mọi người.
Lúc nhắc đến hai chữ này, Phùng Thiếu Bác còn vô thức run lên.
Đây là một loại phản ứng có điều kiện.
Chứng tỏ anh Long này đáng sợ, cũng đồng thời chứng tỏ ngày thường hai vợ chồng họ khẳng định bị ức hiếp rất thảm thương.
“Con trai, con mau đi đi thôi, liên lụy đến con thật sự không tốt!”
“Đặc biệt là cô gái này, xinh đẹp như vậy, nếu bị gã kia thấy được thì phải làm sao bây giời”
Vợ Phùng Thiếu Bác lo lắng phát khóc, thường xuyên liếc nhìn ra bên ngoài một cái, cả người đều run lên.
“Bác, dì, có con ở đây sẽ không có việc gì, con thật muốn nhìn xem anh Long này tài giỏi cỡ nào”
Bùi Nguyên Minh an ủi một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái: “Gọi Ngô Kim Hổ đến đây, mang theo cả Lão Cửu Đạo Môn đến đây”
Hạ Vân khẽ gật đầu nói: “Vâng!”
Trên thực tế, cho dù Bùi Nguyên Minh không gọi người tới thì cô ta cũng không sợ hãi, ở trong mắt cô ta, không có chuyện gì là tổng giám đốc nhà mình không làm được, mấy tên côn đồ sao có thể gây khó dễ được cho anh?
“Con trai đi mau! Thật sự quá nguy hiểm!”
“Không được, quá muộn, bọn họ đã đến!”
Vẻ mặt Phùng Thiếu Bác tràn ngập sợ hãi, ông sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Sau đó lập tức nhìn thấy bên trong đường tắt phía xa xa có mấy chục người đang đi đến, người nào cũng cầm theo ống tuýp và dao.
Cầm đầu là một người đàn ông bụng phệ, để trần thân trên đầu bóng lưỡng, trên người xăm trổ đây mình.
Lúc này, gã ta hung ác giận dữ hét to: “Thằng nào dám đánh đàn em của tao, mau lăn ra đây cho tao!”
Nghe được tiếng rỗng của anh Long, những hộ gia đình xung quanh đều sợ hãi vội vàng đóng cửa, sợ bị lan đến mình.
Mà hai người vợ chông Phùng Thiếu Bác lại sợ hãi mặt mày tái nhợt, run rẩy không ngừng.
Bùi Nguyên Minh võ vai bọn họ, an ủi nói: “Bác, dì, chúng ta không phải sợi Chẳng mấy chốc anh Long đã dẫn theo mấy chục người ào ạt đi đến cửa sân.
Hạ Vân canh ở giữa lối vào, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lại đầy vẻ quyết liệt.
Khi nhìn thấy Hạ Vân, vẻ mặt anh Long lập tức.
trở nên đáng khinh, gã đánh giá trên dưới Hạ Vân một lượt, trên mặt là sự rung động không thèm che dấu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một người giống như tiên nữ ở xóm nghèo này!
Tại một khắc này, anh Long chỉ cảm thấy máu cả người như sôi trào, gã hận không thể lập tức xông lên đặt người dưới thân ra sức chà đạp.
Tuy nhiên dù sao gã cũng coi là một người có máu mặt, lúc này gã mạnh mẽ ngăn chặn xúc động trong lòng, sau đó lạnh lùng hỏi Hạ Vân: “Cô em, cô chính là người đánh đàn em của tôi à?”
“Nếu đúng là như vậy thì chỉ sợ cô phải dùng chính thân thể của mình để bồi cho tôi!”
Sắc mặt Hạ Vân lạnh như băng, nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì Bùi Nguyên Minh đã đi ra, đứng che trước mặt cô ta.
Anh nhìn anh Long trước mặt, thản nhiên nói: “Là tao đây.”