Cho nên khi vừa nghe Châu Phương Dung kêu lên thì lập tức có mấy người bảo vệ được trang bị vũ khí liền rầm rập chạy tới.
Một người vệ sĩ đứng đối diện với Bùi Nguyên Minh nói: “Mời hai vị đưa thiệp mời cho tôi xem ạ." Bùi Nguyên Minh lau lau rượu còn dính trên tóc rồi liếc nhìn Lý
Tuyết Vân, cô ta liền lấy thiệp mời ra cho họ xem.
Châu Phương Dung thấy vậy thì ngạc nhiên và có hơi sợ hãi vì cô ta không thể ngờ được Lý Tuyết Vân lại được mời đến đây, có điều cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định nên vội vàng nói: “Đội trưởng à, anh phải xem cho kỹ nha. Coi chừng thiệp mời này là giả hoặc cô ta trộm của ai đó rồi đưa tới đây cũng nên
Vốn dĩ người đội trưởng đội bảo vệ đó định xin lỗi nhưng khi nghe Châu Phương Dung nói vậy thì anh ta lại mở thiệp mời ra nhìn đi nhìn lại vài lần rồi sau đó thay đổi sắc mặt hỏi: “Thiệp mời này là để mời chủ tịch trường cấp ba Dương Thành mà. Tôi có biết mặt chủ tịch đấy, rốt cuộc tại sao hai người lại có thiệp mời của anh ấy chứ?”
Châu Phương Dung nhân cơ hội đó liền lớn tiếng quát thảo: “Còn phải hỏi nữa sao, con hồ ly tinh này chính là giáo viên dạy ở trường cấp ba Dương Thành. Chắc chắn cô ta đã trộm thiệp mời của chủ tịch rồi sau đó dẫn theo người tình của cô ta vào đây để tìm cơ hội làm quen với các vị quan chức cấp cao trong này chứ gì nữa."
Đội trưởng đội bảo vệ khẽ nhíu mày liếc nhìn Châu Phương Dung. Ánh mắt của anh ta nhìn Châu Phương Dung có vẻ như chẳng hề có cảm tình chút nào, ngược lại còn thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
Cô ta nói có người trộm thiệp mời để vào dự tiệc, điều đó chẳng khác nào nói đội bảo vệ của họ làm việc lơ là không chu đáo. Những chuyện như vậy thì cũng nên giả vờ như không biết hoặc là âm thầm xử lý thôi chứ ai lại la to lên cho tất cả mọi người biết như người phụ nữ ngu xuẩn này chứ.
Bây giờ chỉ có thể nói một điều là nếu anh ta không xử lý tốt chuyện này thì đội bảo vệ của họ khỏi cần dùng tới nữa làm gì.
Nghĩ như vậy nên đội trưởng đội bảo vệ hít sâu một hơi ráng kìm nén những phiền muộn trong lòng anh ta lại rồi nói: “Hai vị à, mặc dù tôi không biết chính xác thiệp mời của hai người là ở đầu mà có nhưng xin hai người đừng gây chuyện phiền phức ở đây nữa. Mong hai người hãy ngoan ngoãn theo tôi ra ngoài, chứ đừng đợi đến lúc chúng tôi ra tay thì hai người sẽ rất mất mặt."
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn tấm thiệp mời rồi thản nhiên nói: “Anh xem đi, rõ ràng trên thiệp mời ghi là mời chủ tịch trường cấp ba Dương Thành và hiệu trưởng của trường tới tham dự buổi gặp mặt mà. Trên này không ghi là mời một mình Tô Trạch Minh đâu, mà người đứng bên cạnh tôi đây chính là hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành. Không biết chúng tôi cầm tấm thiệp mời này đến đây dự tiệc là có vấn đề gì à?
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng khi anh ta nhìn lướt qua Lý Tuyết Vân thì lại tỏ vẻ nghi ngờ. Mặc dù người phụ nữ này nhìn rất đẹp, có thể nói là thuộc dạng khiến đàn ông mê mẩn vừa nhìn thấy là chảy nước miếng nhưng nếu nói cô ta là hiệu trưởng trường cấp ba Dương Thành thì ai sẽ tin chứ?
Thật ra thì chuyện thay đổi hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành vừa mới diễn ra vào lúc chiều nay nên vẫn chưa công bố ra bên ngoài. Có lẽ rất ít người biết được chuyện này. "Ha ha ha." Đột nhiên Châu Phương Dung phì cười rồi cô ta lại mia mai: “Lý Tuyết Vân à, bây giờ cô còn thông đồng với tên người tình vô tích sự này để nói dối chuyện cô là hiệu trưởng nữa hả? Nếu không phải tôi với cô đã quen biết nhau từ lâu, tôi đã biết rõ cô chỉ là một giáo viên chủ nhiệm bình thường thôi thì có lẽ giờ này cũng đã bị cô lừa rồi đó. Ha ha ha, lần sau cô làm ơn tìm một tên người tình nào có đầu óc thông minh chút đi, chứ cứ quen với đồ đần độn này thì mất mặt chết thôi. Đội trưởng à, anh còn không mau lội hai tên lừa đảo này ra ngoài đi."
Châu Phương Dung cố ý nói to lên những lời nói cuối cùng đó để thu hút sự chú ý của mọi người. Dĩ nhiên mọi người đều nhìn qua bọn họ và thậm chí có nhiều người đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Đội trưởng đội bảo vệ hận không thể tát cho Châu Phương
Dung một cái tát vào mặt, anh ta tức giận hét lên: “Nơi này không có chỗ cho cô chen mồm vào, câm miệng lại cho tôi."