Bùi Nguyên Minh gật đầu, liếc nhìn Trịnh Tuấn và Thanh Linh, nói: “Đây là ba vợ và mẹ vợ tôi. Để bọn họ cùng vào.”
Nhân viên công tác khẽ gật đầu, sau đó phất tay một cái ra hiệu bảo đám nhân viên đang bao vây Trịnh Tuấn và Thanh Linh lập tức lùi lại. Ngay sau đó, nhân viên soát thư mời nghiêm trang nói: “Chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thực sự xin lỗi.” “Mời hai vị vào!”
Cái gì?
Tất cả mọi người có mặt tại thời điểm này đều há to miệng, không cách nào đóng lại được.
Cảnh tượng trước mắt giống như một giấc mơ.
Đặc biệt là La Vĩnh Toàn. Anh ta dứt khoát tự tát vào mặt mình một cái mới xác định được rằng mình không năm mơ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm người ta quá kinh ngạc!
Các nhân viên công tác này đều là quân sĩ của doanh trại Quý Đức! Tất cả đều là chiến binh đánh trăm trận, ánh mắt bọn họ đều hướng lên trên, người bình thường vốn không thể nào lọt vào mắt của bọn họ được.
Thế nhưng lúc này bọn họ lại cung kính với một tên vô dụng tới nhà vợ ở rể như vậy?
Thậm chí còn không cần phải kiểm tra thư mời đã mời bọn họ vào trong?
Nguồn gốc của tên đến cửa ở rể này là gì? Sao lại có năng lực khủng khiếp như vậy?
Chung quanh đều là âm thanh hít khí lạnh của những người khác.
Các phóng viên phụ trách truyền hình trực tiếp đã bị sốc đến mức quên khởi động dụng cụ và kết quả đã bỏ lỡ cảnh tượng huyền thoại này.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ những người này, chỉ cười nói: “Tuyết Dương, ba và mẹ vào đi.”
Người một nhà mơ mơ màng màng bước vào bên trong khu Bạch Vân.
Sau khi họ rời đi, nhân viên công tác soát thư mời chỉ tay về phía La Vĩnh Toàn và lạnh lùng nói: “Bắt con lợn béo này xuống, tạm thời xem như phần tử có vũ trang nước ngoài mà xử lý!”
Hiển nhiên việc sử dụng thư mời giả trong dịp quan trọng như thế này là một việc lớn và phải được kiểm tra cần thận.
La Vĩnh Toàn sợ tới mức ngã nhào trên mặt đất: “Các anh quân nhân, tôi bị oan!” “Tôi là người có địa vị! Tôi…” “Bốp.”
La Vĩnh Toàn chưa nói hết lời, một nhân viên đã bước tới. Người nọ tát thẳng vào mặt La Vĩnh Toàn, cứng rắn chặn lời anh ta muốn nói ngược vào cổ họng.
Nếu dám dùng thư mời giả trong buổi lễ quan trọng này thì phải xử như gián điệp của phần tử vũ trang nước ngoài.
Còn chuyện có phải anh ta hay không thì đó là chuyện của tương lai.
Tóm lại hiện tại không được thả người, lúc này an toàn là trên hết.
Mặt khác.
Một nhà Trịnh Tuyết Dương bức vào bên trong khu Bạch Vân.
Tuy không phải lần đầu đến đây nhưng bọn họ vẫn có cảm giác không chân thật.
Hơn nữa lần này còn có rất nhiều người tên tuổi lớn tham dự.
Lúc này Trịnh Tuyết Dương mới thấy là lạ, cô nhận ra lần này Bùi Nguyên Minh không hề khoe khoang trước mặt cô một chút nào.
Lúc này, cô nhìn anh khó hiểu hỏi: “Bùi Nguyên Minh, anh nói cho em biết đi. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi cô hỏi, Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng đã hoàn hồn. “Đúng vây! Bùi Nguyên Minh, tại sao những người đó lại cung kính với cậu như vậy?” “Thậm chí cho phép vào mà không cần kiểm tra thư mời. Có phải cậu có thân phận bí mật sau lưng nào không?”
Rõ ràng, cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều rất mong chờ.
Ngay cả thân phận hiển hách như La Vĩnh Toàn cũng không thể nhận được một lá thư mời thật.
Bùi Nguyên Minh lại có thể tuỳ tiện đưa bọn họ vào, thậm chí còn không cần thư mời nữa.
Chẳng lẽ đứa con rể tới cửa ở rể ngày ngày ăn cơm mềm này là người cao quý sao?