Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù những cô gái xinh đẹp kia, không biết thân phận của Bùi Nguyên Minh đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Thẩm Võ Hải, là đã thấy rõ thân phận hiển hách của Bùi Nguyên Minh.

Rốt cuộc, nếu không phải Bùi Nguyên Minh thân phận hiển hách, quyền cao chức trọng, một đại nhân vật như Thẩm Võ Hải, làm sao có thể tự vả miệng, về sau lại hạ tử thủ với Lê Thiếu Đông phụ tử như vậy?

Gà rừng càng là mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh, hắn cảm thấy mình đã xong đời!

Những đệ tử khác của Võ Minh Tân Thành đều run lên, đứng đều đứng không vững, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“ầm -”

Sau khi quất hai cha con Lê Thiếu Đông thê thảm, Thẩm Võ Hải một chân đem hai người đạp đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Bùi Tuần Sứ, hai cha con này ba phen mấy bận mạo phạm ngài, đều là tôi quản giáo không nghiêm.”

“Xin mời Bùi Tuần Sứ xử trí.”

Trong khi nói, Thẩm Võ Hải trên mặt lộ ra vẻ kính trọng, không dám có chút lơ là.

Lê Thiếu Đông mặt sưng thành đầu heo, muốn nói cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Minh.

Lê Vĩnh Xương thì buông thõng đầu, trong con ngươi hắn có một vệt vẻ oán độc chợt lóe lên.

Hắn thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng, hai cha con bọn hắn muốn giẫm người, kết quả ngược lại, còn bị người một chân giẫm trên mặt đất.

Bùi Nguyên Minh trên mặt, không có một chút thăng trầm cảm xúc, trong nháy mắt có thể nhìn thấu khổ nhục kế của Thẩm Võ Hải.

Lúc này, anh mới vỗ vỗ mặt Thẩm Võ Hải, lãnh đạm nói: “Ngươi là Thẩm đại minh chủ, để Thảm đại minh chủ xử lý đi.”

” Hiện tại là mười một giờ đêm, khoảng cách hừng đông còn có bảy giờ.”

” Xem ở ngươi thẩm Đại minh chủ biết cách làm người, ta sẽ cho ngươi một chút thời gian.”

“Mười giờ sáng ngày mai, Bùi Cửu Phong sẽ đưa người đến Võ Minh Tân Thành của ngươi để điều tra thêm sổ sách, điều tra thêm sự việc.”

” Có ân báo ân, có cừu báo cừu.”

” Không có ân cừu, bọn họ cũng sẽ thay thế ta làm chức trách tuần sứ, nhìn xem những năm gần đây, Võ Minh tân thành làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.”

“Còn nữa, đêm nay xảy ra chuyện gì, ta không muốn bất luận kẻ nào biết.”

“Bởi vì ta vẫn thích bình thường, khiêm tốn, mới có thể nhìn ra nhiều kẻ làm bậy hơn, thẩm Đại minh chủ, ngươi nói đúng không?”

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thản nhiên vỗ vỗ vai Thẩm Võ Hải, sau đó nở nụ cười: ” Thẩm Đại minh chủ, tự giải quyết cho tốt đi.”

Sau đó, anh dẫn theo Bùi Cửu Phong và Giang Ngọc Hạ cùng những người khác rời đi.

Lời nói bình thản của Bùi Nguyên Minh, khiến trái tim Lê Thiếu Đông co rút lại.

Lời nói của Bùi Nguyên Minh có vẻ nhẹ như mây gió, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát ý vô tận.

Lê Thiếu Đông rất rõ ràng rằng, một khi Bùi Nguyên Minh thực sự thực hiện cái gọi là đặc quyền tuần tra, thì những gì Võ Minh Tân Thành đã làm trong nhiều năm, sẽ bị kiểm tra kỹ lưỡng.

Còn Lê Vĩnh Xương thì trông càng xấu xa, cha con hắn là tâm phúc của Thẩm Võ Hải, bây giờ tên khốn Bùi Nguyên Minh đã nói mười giờ sáng mai, sẽ cho người tới giải quyết, đây là không cho Thẩm Võ Hải cơ hội cầu viện.

Mà cho chừng ấy thời gian, tương đương với việc cho Thẩm Võ Hải một cơ hội, để xem hắn có hiểu được đạo làm người, biết xử lý dấu vết hay không.

Nghĩ đến đây, Lê Vĩnh Xương chợt rùng mình, vô cùng bi quan cho số phận của hai cha con hắn.

Mà Thẩm Võ Hải sắc mặt chìm xuống như nước, cũng không nói gì mà liếc mắt nhìn bờ vai của hắn.

Bùi Nguyên Minh nhìn như tùy ý vỗ nhẹ, đã trực tiếp đem xương bả vai của hắn đánh trật khớp.

Loại thủ đoạn này…

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK