“Có việc gì thì cứ nói, ông biết tính tôi rồi đó, không thích nói nhảm.”
Lý Khải Lâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói.
“Thể tử Tạ, hôm nay tôi mạo muội đến đây là có chuyện muốn nhờ”
“Hình như tôi đã trêu chọc vào một nhân vật lớn, tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ của tôi cũng vì đó mà chọc vào rắc rối lớn, nói không chừng sẽ phá sản”
“Rắc rối lớn?” Thế tử Tạ từ chối cho ý kiến.
“Lần này tôi đi ra ngoài, nếu như bị người đánh chết, ông đương nhiên gặp rắc rối lớn”
“Hiện tại tôi còn sống trở về, ai dám gây chuyện với ông chứ?”
“Tôi hoài nghi cậu ta có liên quan với nhà họ Lâm ở Tô Châu, chỉ là tôi quá chủ quan, trước khi đối đầu với cậu ta đã quên tra rõ lai lịch của đối phương rồi”
Khóe mắt Lý Khải Lâm run rẩy.
“Tôi vừa mới phái người đi tìm hiểu tin tức chỉ tiết vê cậu ta, đoán chừng sẽ nhanh chóng đưa tới”
Thế tử Tạ thản nhiên nói.
“Không cần phải tìm hiểu tin tức làm gì, nếu như không phải người của mười gia tộc đứng đầu, không phải người trong giới hào môn lâu đời, như vậy chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho dù là cây cỏ dựa vào bản thân mình để quật khởi thì như thế nào chứ?”
“Liệu nỗ lực của một người có thể đấu lại với gia tộc đã tôn tại trăm năm như chúng ta không?”
Trong lúc nói chuyện, thế tử Tạ tiện tay lây ra một miếng ngọc bài ném lên trên bàn, thản nhiên nói.
“Cầm lấy thứ này đi nói cho đối phương biết, Tạ Doãn Thần tôi vô cùng bất mãn “
“Để cậu ta lập tức dừng tất cả mọi hành động lại, sau đó đến dập đầu xin lỗi ông, như thế tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Nếu không, cậu ta và tất cả những người chống lưng cho cậu ta đều sẽ phải chết.”
Nhìn thấy miếng ngọc bài kia, còn có chữ Tạ mờ trên đó, Lý Khải Lâm kích động không thôi.
Tạ Môn là hào môn ẩn thế trường tôn ở đất Kim Lăng, truyền thừa đến nay đã mấy chục đời rôi.
Mà Tạ Doãn Thần chính là thế tử của Tạ Môn ở thủ đô.
Cho dù chỉ là thế tử của một chỉ, anh ta cũng là một trong sáu thế tử của thủ đô, Tạ Doãn Thần.
Thân phận và địa vị của anh ta có thể sánh ngang với đám người Chân Vũ Long và Trâm Trí Đạt.
Có thế tử Tạ làm chỗ dựa, Lý Khải Lâm ông còn sợ người nào chứ?
Lý Khải Lâm dùng hai tay cầm lấy miếng ngọc bài, cẩn thận nâng niu, sau khi cung kính hành lễ mới lùi lại ra phía sau.
Cùng lúc đó điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh đổ chuông, bên tai vang lên giọng nói của Tần Ý Hàm.
“Anh Bùi, hôm nay bất động sản nhà họ Tiền có tổ chức một bữa tiệc, địa điểm tổ chức ở trung tâm hội nghị thủ đô, chắc hẳn lúc này đã bắt đầu tồi: “Rất tốt” Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó anh phủi tay thì gặp Sở Tuấn Hiên đi đến.
“Chuẩn bị xe”
Mười một giờ trưa Bùi Nguyên Minh xuất hiện ở trung tâm thủ đô, Sở Tuấn Hiên dừng xe, còn anh thì vẻ mặt lạnh nhạt đi vào trong phòng tổ chức tiệc.
Xuyên qua đại sảnh, đi qua hành lang, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn, nhìn như kiến trúc cổng vòm của Bắc Âu.
Hôm nay là bữa tiệc quan trọng của bất động sản nhà họ Tiền, Tiền Chấn Hưng cũng không vì chuyện của Lý Nhược Nam mà hủy bỏ bữa tiệc.
Dù sao chỉ cần tổ chức xong bữa tiệc, để cho khách quý đều vui vẻ thì bất động sản nhà họ Tiền có thể bán thêm mấy căn nhà,cũng kiếm lời thêm được ít tiền Lúc này đây, cửa lớn của phòng tổ chức tiệc đóng chặt, ngoài cửa có vệ sĩ trông chừng.
Ngoại trừ mấy việc đó thì còn có mấy khách mời đến muộn đang bị kiểm tra an ninh.
Bùi Nguyên Minh tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó đi thẳng về phía cửa.
“Đứng lại.”
“Anh là ai? Anh có thiệp mời không?”
“Nếu như không có thư mời thì không thể vào đây”