Mỗi ngày luôn mồm nói khoác nhà họ Hòa là vua của Las Vegas, có phải khoác lác nhiều nên anh thật sự cho rằng nhà họ Hòa mình là vua à?”.
“Còn muốn tôi theo anh một đêm? Anh cũng không nhìn xem gương mặt của mình đi, anh là cái thả gì chứ?" Hòa Khải Chính cười ha hả.
“Cô Thôi, chỉ sợ cô cũng không rõ ràng lắm, tuy tàu Thiên Khải không phải do nhà tôi mở. Nhưng tôi có ba mươi phần trăm cổ phần ở đây”.
“Ở Las Vegas thì lời nói của tôi chưa chắc đã hữu dụng, nhưng ở tàu Thiên Khải này thì lời nói của tôi chính là pháp luật đó!”. “Cô nên thức thời một chút, buồng đồ xuống, sau đó quay lại đây hầu hạ tôi!”
“Nếu như không thức thời thì tôi cũng chỉ có thể đánh gãy tay chân em trai cô mà thôi, sau đó để cậu ta trơ mắt nhìn cô bị nhục nhã.”.
“Tôi nghĩ chắc chắn cảnh tượng kia sẽ vô cùng đặc sắc đẩy” | Giọng nói vang lên, Hòa Khải Chính vỗ tay một cái, lập tức nhìn thấy mấy người vệ sĩ vẫn luôn đứng sau lưng anh ta, lúc này đồng thời di chuyển về phía trước.
Trong đó có mấy người nhào về phía Thội Văn Triết, muốn kìm chế hành động của anh ta, mấy người khác thì hướng về phía vị trí của Thôi Nhã Tuyết, hiển nhiên là muốn bắt sống cô ta.
“Biến!” Không đợi những người này đến gần thì cả người Thôi Văn Triết đã di chuyển, tay phải của anh ta quét ngang mà ra, trực tiếp đánh bay hai người đến gần mình.
Lúc một trong số đó rơi xuống đất còn không ngừng hộc máu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
“Ôi chao, tôi đã sớm nghe nói cậu cả nhà họ Thôi đi một chuyển đến Đường Dao Doanh, lúc đi ra đã có chiến lực cấp bậc Binh Vương”
“Khi đó tôi còn chưa tin, không nghĩ đến hiện tại cậu cả nhà họ Thôi lại chứng minh cho tôi xem.” “Xem ra có thời gian rảnh thì tôi cũng phải đến Đường Dạo Doanh một chuyến để luyện tập bản thân"
Hòa Khải Chính có chút hứng thú nhìn thoáng qua Thỏi Văn Triết, đối với sự cường thể của Thổi Văn Triết, anh ta chẳng thèm để ý chút nào, mà chính là vỗ tay, thản nhiên nói.
“Chỉ là đáng tiếc, nơi đây là địa bàn của tôi, đừng nói là cấp bậc Binh Vương, cho dù là cấp bậc chiến thần tới nơi đây cũng chẳng có một xíu tác dụng nào”.
“Hai chị em cậu không đi được”
Theo giọng nói của anh ta vừa vang lên thì lúc này đây bên ngoài phòng khách quý có mấy chục vệ sĩ ngoại quốc nhìn qua sát khí bừng bừng đi tới.
Trong tay từng người bọn họ đều có cầm theo súng, chốt an toàn đã được mở ra, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay. Mà đảm khách chơi bạc và nhân viên chia bài ở đây đều không nói hai lời, trực tiếp chạy đến nơi hẻo lánh trốn đi. Đây gọi là việc không liên quan đến mình thì đừng nhúng tay vào, vào lúc này ai sẽ giúp chị em nhà họ Thôi đòi lại lẽ phải chứ? Nhất là lúc mấy người phụ nữ xinh đẹp nhìn thấy Thôi Nhã Tuyết đều là vẻ mặt thở dài. Người phụ nữ kia kiêu ngạo, lạnh lùng như thế, chỉ sợ hôm nay sẽ phải xong đời. Cậu hai nhà họ Hòa không tóm được cô ta đến tay thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ý đồ. “Hòa Khải Chính, xem ra anh chính là một kẻ hoàn toàn không biết xấu hổ" | *ở Las Vegas này Đổ Vượng gây dựng ra uy danh hiển hách, nhưng đến thế hệ của các anh thì đã ném sạch chẳng còn chút nào"
“Nhà họ Hòa lấy đánh bạc để lập nghiệp lại làm ra loại chuyện này, xem ra nhà họ Hòa các người đã không cần Đổ Bài, cũng không muốn mở khu giải trí nữa"
| Vẻ mặt Thổi Nhã Tuyết bình tĩnh, vốn dĩ cô ta cho rằng nhà họ Hòa sẽ dựa theo quy củ để làm việc, nhưng lại không nghĩ đến bản thân cô ta đã quá ngây thơ.