“Nhà họ Thanh…” Bùi Nguyên Giáp cười lạnh.
“Bùi Nguyên Minh…” Bùi Văn Kiên giống như cười mà không phải cười mở miệng nói
. “Hắn? Hắn nguyện ý trở về rồi? Hay là, hắn muốn..”
Bùi Nguyên Giáp khẽ cau mày, ông ta cùng Bùi Văn Kiên đều hiểu rõ, Bùi Nguyên Minh chính là người kia.
Lần này bọn họ hoàn toàn không có ý mời Bùi Nguyên Minh, nhưng đối phương đã có tên trong danh sách khách mời.
“Để cho hắn tới!”
Một lát sau, Bùi Nguyên Giáp có quyết định. “Nếu hắn đã trở về Dương thành, như vậy sẽ luôn có thời điểm chính thức chạm mặt, lễ mừng thọ là lúc rất thích hợp..”
“Dĩ nhiên, hắn cũng để cho chúng ta đều biết rằng, ba năm qua hắn nằm gai nếm mật, chịu mọi gian truân vất vả…”
“Người ngoài đều cho rằng hắn biến thành một kẻ vô dụng, ở tại một cái Trịnh Gia nho nhỏ heo chó cũng không bằng, nhưng hắn ở trong tối đã sắp xếp bao nhiêu bố trí, từ một điểm này là có thể nhìn thấu…”
“Lễ mừng thọ lần này, coi như là chính thức gặp mặt hắn lần nữa sau ba năm nếu như thời cơ thích hợp, đến khi lễ mừng thọ kết thúc, chúng ta sẽ đưa hắn lên đường đi…”
Sắc mặt của Bùi Nguyên Giáp bình thản, dường như đang nói chuyện đương nhiên.
Bùi Văn Kiên cười nói: “Nếu là gia tộc có lệnh, diệt trừ đương nhiên là sẽ thi hành…” ”
Tôi không phải đã nói rồi, bây giờ là do cậu nắm quyền, gia tộc Diệp thị cũng là cậu làm chủ…”
“Giải quyết người kia, cũng là giải quyết được mối nguy trong lòng cậu…”
“Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu…”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Giáp tràn đầy sự tận tình.
Bùi Văn Kiên mặt không đổi sắc, tuy nhiên vẫn cười nói: “Nếu như thế, vậy thì cám ơn tộc trưởng…”
“Ngoài ra, ta đã mời mấy chục vị chuyên gia từ Yến Kinh tới, tới vì để làm phẫu thuật cho Hạo Nhiên, bảo đảm bảy ngày sau cậu ta có thể tham gia lễ mừng thọ…”
“Làm phiền cậu rồi, đúng là không lời nào cảm ơn hết đại ân này được, hai đứa con trai của tôi không ra hồn, về sau phải làm phiền Văn Kiên cậu chiếu cố chúng nó nhiều hơn.”
Bùi Nguyên Gíap mặt đầy vẻ xúc động. “Yên tâm, tộc trưởng, tôi sẽ chiếu cố tốt bọn họ.” …
Sau khi từ phòng của Bùi Nguyên Giáp rời đi, trên mặt Bùi Văn Kiên mới hiện lên một chút biểu cảm lạnh lẽo. “Cáo già, muốn tôi đi đối phó người kia…”
“Ông lợi dụng tôi, hay là tôi lợi dụng ông…”
“Chúng ta mỏi mắt mong chờ…”
Mà lúc này ở trong phòng, trên mặt Bùi Nguyên Giáp đã không còn nụ cười ban nãy? Hiện lên vẻ mặt châm biếm, giễu cợt nhàn nhạt trên mặt nhiều hơn.
Cho dù là con trai bị người kia đánh cho hôn mê, dường như ông ta cũng đã đoán trước được chuyện này.
Người trông như đã từ chức chức vụ tộc trưởng của gia tộc họ Bùi này đang suy nghĩ cái gì cũng không có ai biết được. …
Sâu bên trong biệt viện Bạch Vân.
Chi hót khắp nơi trong hoa viên đình viện Giang Nam, khắp nơi đều là những lầu thủy tạ, hành lang nhỏ uốn khúc.
Trên người Bùi Diễm Lan mặc một chiếc quần trắng, không trang điểm, nhẹ nhàng bước chân đi sâu vào bên trong.
Chỗ này hơi nước mờ mịt, nhưng lại không có khí ẩm phía nam thổi tới, mà hơi thở thấm người bên trong lại càng nhiều hơn.
Đi tới cuối thì hiện ra Quan Âm Các, Bùi Diễm Lan mới chậm rãi ngồi xếp bằng ở bồ đoàn bên cạnh bãi cỏ.
Lúc lâu sau, Quan Âm Các mới mở ra một cái khe cửa nho nhỏ, bên trong truyền ra một âm thanh già nua của một bà lão, nhưng cũng mang theo mấy phần hơi ác liệt: “Bùi Diễm Lan sao? Đã mấy ngày rồi cô chưa từng tới đây thăm bà già này…”
“Cụ bà.” Bùi Diễm Lan lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. “Tôi mới vừa nhận được tin tức, người kia sẽ tới tham gia lễ mừng thọ một trăm tuổi của ngài..”
“Người kia… ôi chao ôi chao…”
Từ bên trong Quan Âm Các truyền ra tiếng ho khan kịch liệt. “Cái thứ con cháu chẳng ra gì đó, trở lại làm chi…” “Hắn muốn hoàn toàn hủy đi gia tộc họ Diệp chúng ta sao?” “Diễm Lan, lần này nếu hắn thật sự dám đến, ta muốn hắn chỉ có đi mà không có về…”
Chân mày to của Bùi Thanh Mã hơi nhăn lại, hồi lâu sau mới chậm rãi cúi người: “Dạ!”