Chu Cường chỉ vào những thứ đó, cười lạnh: "Tổng giám đốc Trịnh, cô làm vậy là có ý gì? Chu Cường tôi luôn thanh liêm, quang minh chính trực, ở bên ngoài không hề lấy một cây kim sợi chỉ nào của người khác.
Cô lại đem những thứ này ra để si nhục tôi à? Tôi nói cho cô biết, mấy công xưởng này của các cô buộc phải lập tức ngừng hoạt động, sau khi lấy được giấy phép thi công thì mới được tiếp tục.
Còn nữa, tôi sẽ báo cáo sự thật về hành vi hôm nay của các cô với cấp trên.
Tập đoàn Emgrand các cô làm ra loại chuyện như thế này thì cứ đợi phá sản đi!”
Dứt lời, Chu Cường lập tức hung hăng dữ tợn xoay người rời đi.
Trịnh Tuyết Dương sững người, cô không thể ngờ rằng Chu Cường lại hành động như vậy.
Cô đã điều tra về Chu Cường, biết được phong cách làm việc của anh ta, nhưng không thể ngờ rằng lúc này đối phương lại trở mặt như vậy.
Thế nhưng, Trịnh Tuyết Dương cũng không phải tay mơ trong giới kinh doanh.
Lúc đó, cô vội vã đi theo, mim cười nói: "Lãnh đạo Chu, anh hiểu nhầm rồi, là do cấp dưới của tôi mang nhầm đồ đến..
Đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tạ lỗi.
Còn nữa, về chuyện giấy phép thi công, dựa theo hợp đồng trước đây với cơ quan hành chính địa phương, có thể vừa thi công vừa tiến hành làm với mục đích là bảo đảm tiến độ cải tạo Tam Cựu để người dân đã dời đi được quay trở lại sống trong nhà mới nhanh nhất có thể.
Đây là chuyện đặc thù phải xử lý theo cách đặc biệt mà, mong anh hiểu cho chúng tôi một chút."
Chu Cường cười lạnh: “Tôi biết cái gì là chuyện đặc thù xử lý cách đặc biệt cả.
Tôi chỉ biết là phải làm việc dựa theo quy tắc luật pháp.
Các người đã vi phạm quy tắc thì phải gánh chịu hậu quả."
Đúng lúc đó, vị quản đốc khi nãy chạy tới, khẽ nói: giám đốc Trịnh, tuyệt đối không được điện ngừng thi công, bằng không chúng ta ít nhất cũng tổn thất đến mấy ngàn vạn, hơn nữa nếu sau đó muốn thi công tiếp thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và tiến Lúc này, cô dài một hơi, cố nặn ra một nụ cười và nói: đạo Chu, anh đã đến chỗ chúng tôi chi đạo làm việc rồi thì chúng tôi nên làm ra sao mong anh cho chúng tôi chỉ thị, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.
Mong lãnh đạo Chu vì lợi ích của người dân mà cho tập đoàn Emgrand chúng tôi một cơ hội.”
Trông thấy thái độ hạ mình của Trịnh Tuyết Dương như thế sắp coi mình như tổ tiên mà dỗ dành, lúc này trên mặt Chu Cường mới lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc: “Được, tổng giám đốc Trịnh đã có lời như vậy thì tôi sẽ vì lợi ích của người dân mà cho các người một cơ hội, nhưng mà tôi vẫn còn công việc khác.
Thể này đi, tổng giám đốc Trịnh trưa nay có thời gian không? Tôi mời cô ăn cơm, chúng ta nói chuyện kỹ càng một chut."
Trịnh Tuyết Dương sững người trong chốc lát, cô không thể ngờ Chu Cường lại có thể đưa ra yêu cầu như thế.
Sau khi trải qua những chuyện kia, Trịnh Tuyết Dương vô cùng cảnh giác đổi với các cuộc gặp mặt đơn độc với những người đàn ông khác.
Dường như Chu Cường đã nhìn ra sự đần đo cẩn trọng của Trịnh Tuyết Dương, lúc này anh ta bật cười nói: "Chỉ là bữa cơm vì công việc bình thường thôi, nếu như trong lòng tổng giám đốc Trịnh còn có gì lo lắng thì thôi đi vậy, tôi cũng để cho cô chút thể diện.
Hôm nay cô hãy bảo mọi người dọn dẹp đồ đạc cho xong xuôi đi, ngày mai bắt buộc phải ngừng thi công.
Biết chưa hả?" Nói rồi, Chu Cường đi lên phía trước mấy bước.
Thể nhưng khi vừa quay lưng, khuôn mặt anh ta mang đầy nét cười lạnh.
Chiêu này được gọi là lùi một bước để tiến hai bước.
Anh ta không sợ việc Trịnh Tuyết Dương không mắc câu.
Quả nhiên, giờ đây vẻ mặt của vị đốc công kia sốt sắng.
Ông ta nói: "Tồng giám đốc Trịnh, không được, nửa ngày thì chúng ta căn bản không thể nào dọn dẹp xong đồ đạc được.
Cô hãy cứ đi ăn một bữa cơm với lãnh đạo Chu đi, tranh thủ cơ hội để không phải ngừng thi công, bằng không thì dự án này không có cách nào tiến hành nổi nữa đâu."
Tuy trong lòng Trịnh Tuyết Dương rất khó chịu nhưng đã nói đến nước này rồi thì cô cũng không còn lựa chọn nữa.
- -----------------