Bùi Nguyên Minh nhìn những người này, bọn họ không ngừng giãy dụa muốn bò ra ngoài nhưng chỉ nơi cửa lớn một khoảng thời liền ngừng lại. Anh muốn đi qua kiểm tra tình hình, đột nhiên từ xa vọng đến thanh âm yếu ớt.
“Cậu Bùi...”
Bùi Nguyễn Minh khựng lại, quay đầu nhìn về phía trong góc. Hòa Thanh Phong chật vật tựa lưng vào tường, xung quanh la liệt xác chết, xem chừng là do đối phương ra tay. Anh ngồi xổm. xuống, thấp giọng hỏi.
“Sao ông lại bị dồn đến bước đường này cơ chứ?”
“Tin nhầm kẻ xấu, cho rằng cái tên Tô Phúc Lâm kia thật sự có thể giải quyết được mọi thứ. Không ngờ tới trận pháp do hắn bày ra, sau khi xảy ra vấn đề liền nhanh chân chuồn đi mất. Những người còn lại đều bị mắc kẹt, không thể ra ngoài”
“Gặp quỷ che mắt?”.
Trong không khí mang theo làn hương gây ảo giác cho nên đám người Hòa Thanh Phong chỉ có thể quanh quẩn ở đây. Hòa Thanh Phong mím môi sắc mặt tái nhợt kể lại sự tình..
“Không những vậy, con quỷ ấy còn vô cùng hung hăng. Chúng tôi căn bản không đủ sức đấu lại nó, còn bị nó sai khiến tự chém giết lẫn nhau”.
Hòa Thanh Phong thật sự đã xem nhẹ đối phương. Thậm chí giờ đây ông còn lo lắng về việc ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng khó mà giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt..
“Cậu Bùi, chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi nhà tổ, cả đời này mạng tôi đều thuộc về cậu” “Chay cái gì mà chạy? Mọi thứ, cũng nên kết thúc rồi”.
Bùi Nguyễn Minh nhàn nhạt trả lời, cắn vào ngón trỏ khiến đầu ngón tay rỉ máu Hòa Thanh Phong sợ khiếp vía, cuống quýt trả lời.
“Cậu Bùi, con quỷ này hung hăng lắm, không dễ đối phó đâu. Hay là trước mắt chúng ta cứ rời khỏi đây rồi tính tiếp? Tôi có thể..”
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu thì Hòa Thanh Phong đã cứng cả miệng, trợn mắt há mồm nhìn Bùi Nguyên Minh. Đối phương búng tay, máu ngay lập tức nhỏ xuống. Máu nhanh chóng lan ra, tiếng khóc trẻ con ầm ĩ trong nháy mắt liền biến mất.
Âm!
Đền thờ vốn luôn đung đưa giữa không trung roi xuống đất vỡ tan. Thậm chí bọn họ có thể thấy bóng người từ trong nhà tổ thoát ra, chạy về phía cửa nhanh như bay. . Chương mới nhất tại _ TRÙMtruyệ n. co m _
“Vậy là...xong rồi sao?”
Hòa Thanh Phong trưng ra biểu cảm khó mà tin nổi. Tô Phúc Lâm bày ra thiên la địa võng vẫn không thể khuất phục được con quỷ kia, Bùi Nguyễn Minh vậy mà chỉ cần búng tay một cái liền đuổi được ngay?
“Đi được chưa?”
Bùi Nguyên Minh xoay người rảo bước. Hòa Thanh Phong nhanh chóng đứng dậy theo sau, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến hoa viên. Trong khoảnh khắc, ông nhìn thấy nhà tổ đã khôi phục lại bình thường. Ông nhanh chóng lay tỉnh những người còn chìm trong cơn mê, bọn họ lảo đảo, chống đỡ thân thể đi theo Bùi Nguyên Minh.
- -----------------