Mặc dù ba người Trịnh Tuyết Dương có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ bọn họ cũng không cần phải đi làm và không có nơi nào để đi.
Từ khi Bùi Nguyên Minh hỏi, bọn họ không có hỏi han, mà lên xe sau khi thay quần áo.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh đã lái xe hướng về phía khu vực mới Dương Thành.
Trịnh Tuyết Dương cũng không quan tâm, khu vực Dương Thành là một khu chức năng mới khai thác, có nhiều cơ quan của chính phủ và các khu phức hợp thương mại quy mô lớn ở đó. Trong tiềm thức cô cám thấy rằng Bùi Nguyên Minh sắp đưa mình đi mua sắm và thư giãn. Nhưng ngay sau đó Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì ở nhiều ngã tư, cô nhìn thấy những quân sĩ mang súng có đạn thật đứng gác ở đó. Sau đó, ở trên đường có rất nhiều xe hơi sang trọng, cũng như một số xe địa hình quân sự màu xanh lá cây lớn.
Tất cả mọi người đều ở cùng một hướng. "Không lẽ nào, có những hoạt động thương mại quy mô lớn nào sao?"
Trịnh Tuyết Dương tò mò. "Ông xã, chúng mình đi đâu vậy?"
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nghe nói Dương Thành có rất nhiều nhân vật lớn sẽ tham gia một sự kiện, mọi người đi giải sầu, thuận tiện có thể quen một người, đối với việc sau này của chúng ta sẽ có sự giúp đỡ"
Bùi Nguyên Minh nói thẳng, ngay sau đó xe dừng lại ở cổng của một tòa nhà lớn.
Nhìn thấy nơi này, gia đình của Trịnh Tuyết Dương đều bị doạ cho một phen.
Sảnh lớn của cơ quan Đà Nẵng!?
Nơi này thường chỉ khi nào có những sự kiện lớn mới mở ra.
Và mỗi sự kiện sẽ chỉ phát hành một số lượng nhỏ thư mời. Nhìn tình hình hiện tại, nhất định phải có một sự kiện hoành tráng trong cái lễ đường này.
Tên Bùi Nguyên Minh này không phải xem tin tức trên mạng liền mang theo cả nhà cô đến sao?
Vào lúc này, một nhóm trung sĩ chạy tới, và sau khi chào họ một cách kinh cẩn, sẽ tiến hành kiểm tra theo quy định.
Gia đình Trịnh Tuyết Dương làm gi gặp qua cảnh tượng như vậy, ngay lúc này liền bị doạ không nhẹ.
Vào ngày thường, một thanh tra đã đủ đáng sợ, chứ đừng nói đến những trung sĩ đã từng xông pha trên chiến trường.
Cả nhà Trịnh Tuyết Dương cho rằng những trung sĩ này đến để kiểm tra thư mời, bọn họ đều nhằm mắt như sắp chờ chết. Dù sao, theo suy nghĩ của bọn họ, Bùi Nguyên Minh tuyệt đối không đủ tư cách nhận được thư mời ở đây, hơn nữa phần lớn là vì đầu óc không bình tĩnh liền mang bọn họ đến đây.
Nhưng không ngờ những vị quân sĩ này không hề kiểm tra mà chỉ chào hỏi: "Thưa ngài, ngoại trừ xe của Bộ inh, xe của mọi người công chúng chỉ có thể đậu ở bãi đậu xe bên ngoài, sau đó đi bộ vào trong lễ đường."
Bùi Nguyễn Minh gật đầu, sau đó quay người cho xe đậu ở bãi đậu xe gần đó.
Lúc bước xuống, cả nhà Trịnh Tuyết Dương thấy rằng nơi không phải là một chiếc Rolls-Royce thi cũng là một chiếc Maybach đang đỗ ở đây.
Chiếc Bentley của bản thân không dễ làm người khác chú ý. Hiện tại, chiếc Bentley này đã là thứ quý giá nhất của bản thân Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương cũng gặp may, cũng may chiếc Bentley này làm cho các quân sĩ lầm tưởng cô cũng có chút thân phận, nếu không sớm đã có người đem cả nhà cô đuoi ra khỏi cửa.
Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh ngay lúc này lại rất tỉnh táo.
Ngày hôm qua bọn họ đã từng trải qua cảnh tượng như vậy, giờ phút này tâm trạng đều có chút tan nát cõi lòng.
Cho dù là hôm nay lại lần nữa mất mặt, còn có thể bị toàn bộ truyền thông sỉ nhục đen mất mặt như vậy?
Vào lúc này, Vẻ mặt Trinh Tuấn và Thanh Linh tò mò bước đến lễ đường.
Ngày thường nơi này không có một ai ra vào, càng có không khí trang nghiêm, uy nghiêm.
Lúc này mọi người đều rất tò mò, hôm nay ở đây rốt cuộc diễn ra đại sự gi vậy.