“Chẳng có ai đặc biệt tính kể cô cả, chẳng qua bởi vì kể của người Đảo Quốc các cô quá ngu xuẩn mà thôi, hiểu chưa?”
“Anh.”
Vẻ mặt của Takei Rumiko chấn động, rõ ràng cô ta không ngờ được sự sắp đặt tỉ mỉ của mình lại bị Bùi Nguyên Minh nhìn thấy ngay từ đầu. Vậy tất cả những việc mà cô ta làm chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ hay sao?
“Ngu ngốc!”
Tuy rằng bị người khinh thường, nhưng lúc này Takei Rumiko lại không có ý định yếu thế, mà nghiến răng, trầm giọng bảo: “Bùi Nguyên Minh, anh giết em trai tôi, bây giờ lại phế tôi, tôi nói cho anh biết, nhà Takei chúng tôi và anh vẫn chưa xong đâu! Anh có bản lĩnh thì hôm nay giết tôi đi! Bằng không, tôi nhất định sẽ dẫn thiên quân vạn mã tới tiêu diệt anh. Người nhà Takei chúng tôi thà chết chứ không chịu nhục! Tới đi! Giết tôi di! Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi!”
Bùi Nguyên Minh nhìn Takei Rumiko từ trên xuống dưới, lạnh lùng bảo: “Cô muốn kích động tôi, để tôi trực tiếp giết chết cô chứ gì? Cơ mà tiếc ghê, bây giờ tôi lại không có ý định giết cô. Dù sao thì nhà Takei các cô chẳng hiểu kiểu gì cứ hồ đánh hộ giết với tôi, dù sao tôi cũng phải đi tìm các cô để đòi lại công bằng. chứ?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ra hiệu bằng tay, chỉ nhìn thấy Đồng Hoài An lôi còng tay ra, trực tiếp còng tay chân cô ta lại. Đồng thời lại cho người tìm bác sĩ tư nhân của nhà họ Đồng tới, trước tiên giúp cô ta khâu vết thương và cầm máu, tránh để chết vì mất máu.
“Chẳng hiểu kiểu gì lại hộ đánh hộ giết anh sao?” Takei Rumiko cười một cách dữ tợn. “Họ Bùi kia, anh đã giết chết em trai tôi, mà còn ở đó giả bộ vô tội cái gì? Giả bộ thánh nhân cái gì?”
“Ai nói tôi giết Takei Naoto? Anh ta xứng sao? Anh ta có tư cách để tôi phải bẩn tay sao?” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh rõ là ghét bỏ.
“Hơn nữa, tôi là công dân tốt của Cảng Thành, cô Hoài An rất nhanh sẽ cấp giấy khen công dân tốt cho tôi! Cô bôi nhọ tôi như vậy, có biết phải bồi thường tiền không?”
Nghe anh nói vậy, Takei Rumiko tức đến suýt thổ huyết.
Đổng Hoài An thì lại thản nhiên bảo: “Căn cứ theo báo cáo khám nghiệm tử thi của em trai cô, thì anh ta bị người giết chết vào lúc bảy giờ sáng. Khi ấy anh Bùi và tôi đang ở trên xe đi tới biệt thự hoa viên của nhà | họ Đổng chúng tôi, tôi có thể làm nhân chứng, chứng minh người có phải là anh ta giết hay không?”
Takei Rumiko lạnh lùng đáp với vẻ mặt khinh thường: “Ô, cô nói cô là nhân chứng, cô chính là nhân. chứng sao? Nhà họ Đổng các cô đã sớm có quan hệ mật thiết với tên họ Bùi đó rồi! Tôi sẽ không tin những người Đại Hạ miệng đầy lời dối trá như các cô nữa. Người Đại Hạ đều là lũ ngu dốt tự đại, hoàn toàn không có tư cách.”
“Bốp..” Takei Rumiko còn chưa nói xong, thì Bùi Nguyên Minh đã đi tới và bay cô ta.
“Được rồi, đừng có phí lời với cô ả nữa. Lát nữa dẫn cô ả đi quản chế đi. Sau đó, giúp tôi điều tra một chút, xem nhà Takei đang trọ ở nơi nào, tôi phải qua đó một chuyến”.
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lôi Takei Rumiko bị mình và hôn mê dậy với vẻ mặt ghét bỏ. “Đảo quốc Âm Lệ hết lần này đến lần khác gây sự với tôi, tôi không có kiên nhẫn chơi với bọn họ nữa.”
Nếu không phải vì lười đi một chuyến tới Đảo Quốc, thì Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không ngại giết sạch và hủy diệt trường phái Đảo quốc Âm Lệ. Hiện tại ấy mà, cứ phế hết những người nhà Takei dám tới gây phiền phức là được.
- -----------------