Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một sơn trang suối nước nóng.

Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh đang tùy ý ngồi trên ghế salon, trước mặt là Tôn Phước Long đang nơm nớp lo sợ.

Sau khi được được Ngô Kim Hổ dạy dỗ chăm sóc mấy ngày nay, Tôn Phước Long đã biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thân phận gì. Hiện tại khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ có thể thuận theo, không hề có một chút tâm tư phản kháng nào cả.

Bởi vì anh ta hiểu rõ với thực lực của Bùi Nguyên Minh thì muốn giết chết anh ta là một chuyện quá dễ dàng.

Lần này, Ngô Kim chịu hạ thủ lưu tình, nói trắng ra cũng chính là ý của

Bùi Nguyên Minh. Nếu không thì Tôn Phước Long đã sớm bị người ta nhét xuống sông làm mồi cho cá rồi.

“Nghe nói bây giờ nhà họ Bạch vẫn được anh che chở nhỉ? Xem ra anh lăn lộn ở Hải Dương cũng không tệ lắm.” Bùi Nguyên Minh không nhìn Tôn Phước Long mà chỉ chơi đồ chơi trong tay rồi nhàn nhạt mở miệng nói.

Tôn Phước Long nghe thấy câu này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói: “Cậu chủ Minh, đây đều là quan hệ cũ mà thôi. Nếu như cậu chủ Minh cảm thấy nhà họ Bạch không xứng thì bắt đầu từ hôm nay, người của tôi sẽ hoàn toàn rút khỏi nhà họ Bạch.”

“Người của anh?” Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, cười cười nói.

“Chát…”

Tôn Phước Long tự tát bản thân một cái rồi sau đó nhanh miệng nói: “Là người của cậu chủ Minh, nhất thời tôi lỡ lời, xin cậu chủ Minh bỏ qua cho.”

Nhà họ Bạch chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, có tư cách gì để tôi bảo vệ bọn họ chứ. Đương nhiên, anh muốn thu chút tiền thì tôi cũng sẽ không chặn đường tài của anh. Nhưng mà chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm thì chắc trong lòng anh cũng hiểu rõ. Nếu không, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết đấy.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

“Cậu chủ Minh cứ việc yên tâm đi, bây giờ tôi chỉ là một con chó của cậu mà thôi. Cậu bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó, tuyệt đối không dám có nửa câu oán hận đâu.” Tôn Phước Long cúi đầu mở miệng nói.

“Đúng rồi, Bạch Kiến Phúc kia nói chuyện thật phách lối, anh vẫn luôn làm chỗ dựa cho anh ta à?” Bùi Nguyên Minh hỏi. Nghe thấy lời này, mặc dù Tôn Phước Long hơi khó hiểu nhưng vẫn trầm giọng nói: “Cậu chủ Minh, cho dù Bạch Kiến Phúc là người thừa kế của nhà họ Bạch nhưng ở trước mặt tôi vẫn rất cung kính. Tuy nhiên quả thật tôi có nghe nói ở bên ngoài anh ta rất phách lối.”

Khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói tới Bạch Kiến Phúc, lại nghĩ đến đây là địa bàn của nhà họ Bạch thì bỗng nhiên Tôn Phước Long nhận ra có chỗ không đúng.

Chẳng lẽ nhà họ Bạch đắc tội với cậu chủ Minh sao? Nếu không thì với thân phận của cậu chủ Minh mà nói, làm sao lại tự mình đến đây gặp anh ta chứ?

Hơn nữa, vừa rồi Bạch Kiến Phúc còn mượn mấy tên côn đồ ở chỗ anh ta nữa, lỡ như đám côn đồ kia…

Giờ phút này, Tôn Phước Long chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người. Vừa rồi Bạch Kiến Phúc nói với anh ta rằng có người đắc tội với con dâu nhà họ Bạch bọn họ nhưng lại chưa nói là người nào. Lỡ như người nọ chính là vợ của Bùi Nguyên Minh, vậy thì e rằng…

Hậu quả kia, hiện tại Tôn Phước Long không dám tưởng tượng đến nữa.

“À, Bạch Kiến Phúc có một đứa cháu tên là Bạch Phúc An đúng không? Vợ của anh ta và vợ tôi có chút mâu thuẫn, cũng không phải là chuyện gì lớn đâu. Anh chỉ cần nhắc nhở anh ta một câu, đừng có làm loạn. Hôm nay có buổi họp mặt bạn học, tôi hy vọng cô ấy được vui vẻ một chút, đừng làm lớn chuyện.” Bùi Nguyên Minh thong thả mở miệng, anh thật sự không hề có ý định ỷ thế hiếp người hoặc gây ra chuyện gì, anh chỉ muốn Trịnh Tuyết Dương có thể vui vẻ tham gia buổi họp lớp mà thôi.

Thế nhưng, những lời này lại khiến Tôn Phước Long chấn kinh, cả người quỳ rạp xuống.

Vô cùng sợ hãi!

Vừa rồi khi Bạch Kiến Phúc đến mượn người của anh ta thì anh ta cũng không hỏi gì nhiều, lập tức cho mượn người.

Nhưng nếu như anh ta biết người đắc tội với con dâu nhà họ Bạch chính là vợ của Bùi Nguyên Minh thì cho dù có tặng anh ta mười lá gan, anh ta cũng tuyệt đối không dám cho mượn người, thậm chí còn sẽ cảnh cáo Bạch Kiến Phúc không được làm bậy.

Giờ phút này, Tôn Phước Long không đứng dậy nổi nữa, anh ta chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người đều là mồ hôi: “Cậu… cậu chủ Minh… xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta nhanh chóng đến phòng khách đi, nhanh lên một chút…”

Thấy Tôn Phước Long hoảng sợ như vậy, theo bản năng Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày đứng lên nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vừa rồi… vừa rồi Bạch Kiến Phúc đến chỗ tôi mượn người, nói rằng đến phòng khách xử lý..” Nói đến đây, Tôn Phước Long chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đen. Nếu như xảy ra chuyện gì thì không chỉ nhà họ Bạch phải chết mà ngay cả Tôn Phước Long cũng phải chôn theo.

Đắc tội với vị trước mắt thì không sao nhưng nếu như làm tổn thương vợ anh thì tuyệt đối còn khó chịu hơn so với chết.

Trước kia chẳng phải Trần Văn Thức có ý đồ với Trịnh Tuyết Dương sao? Kết quả bây giờ thế nào?

Tôn Phước Long thì còn đỡ hơn một chút, có thể hạ xuống dưới quyền Ngô Kim Hổ, còn Trần Văn Thức thì sợ rằng ngay cả cơ hội này cũng sẽ không có. Hơn nữa, cho dù có thể hạ cấp bậc thì e rằng địa vị sẽ thấp hơn anh ta rất nhiều.

Nhưng lỡ như người của anh ta làm chuyện gì tổn thương đến vợ cậu chủ Minh…

Tôn Phước Long chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giờ phút này hai chân cứ như nhũn ra không thể đứng nổi nữa.

Chằng lẽ anh ta cực khổ trả giá thật lớn, vừa mới đứng vững gót chân ở chỗ Ngô Kim Hổ thì bây giờ lại vì nhà họ Bạch mà rơi xuống vực sâu một lần nữa sao…

Lúc này, Bùi Nguyên Minh không nhìn anh ta mà lạnh lùng đạp một cước mở cửa phòng rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Tôn Phước Long không đứng dậy nổi nữa, thế nhưng vẫn lảo đảo đi theo bóng lưng Bùi Nguyên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK