Nạp Hoàng Chi là tổ sư giám định bảo vật, ai dám chất vấn năng lực phân
biệt của ông ấy?
Chỉ là một tên ở rể, đi đến bước này vẫn không chịu nhận sai, thật sự là không biết điều.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều chỉ trỏ Bùi Nguyên Minh, vô cùng chán ghét.
Ngay sau đó, Nạp Hoàng Chi đột nhiên xua tay, nói: “Mọi người, cậu ấy nói đúng, mọi người có thể chờ tôi nói hết được không…”
Cái gì?
Thầy Hoàng Chi vẫn chưa nói hết? Nhưng mà vừa nãy ông ấy đã nói bức tranh này là thật. Chẳng lẽ ông ấy muốn tự đánh mặt vào mình sao?
Vì một tên ở rể?
Anh ta xứng sao?
Nạp Hoàng Chi tiếp tục nói: “Bức tranh này là hàng thật, nhưng không phải bản gốc của Đường Bá Hổ, mà là bút tích của Trương Đại Thiên, mô phỏng theo Đường Bá Hổ!”
Vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc, lúc này hoàn toàn không nói ra lời. Chẳng ai ngờ rằng, lúc này là rơi vào cảnh tuyệt vọng thì bất ngờ có hi vọng.Bức tranh này thật sự là tác phẩm của Trương Đại Thiên!
Điều này cũng mang ý nghĩa, trong ván cờ này, Trương Đình thua, Bùi Nguyên Minh thắng!
Ngay sau đó, vô số giọng nói hít khí lạnh truyền ra, ánh mắt của mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh như là nhìn quái vật vậy.
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo, tiện tay cầm đồng hồ Rolex cổ trên mặt bàn lên, đeo vào tay mình, nhìn mấy lần rồi mỉm cười nói: “Hội trưởng Đình, đúng lúc tôi thiếu một chiếc đồng hồ, cảm ơn.”
“Cậu, cậu, cậu.” Trương Đình giận đến run người, tức sôi máu, run lên rồi ngồi liệt trên đất.
“Thầy!” Trương Lăng vội vàng đỡ Trương Đình đứng lên, sau đó gã ta trừng Bùi Nguyên Minh, hung dữ nói: “Họ Bùi kia, tốt nhất là anh trả đồ lại cho thầy, chiếc đồng hồ này không xứng với một tên ở rể như anh!”
“Anh lo tôi xứng hay không làm gì, tâm trạng tôi tốt để cho chó nhà tôi đeo cũng không liên quan gì đến anh” Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái.
Khóe mắt của Trương Đình co giật, cả người run rẩy dữ dội.
Trương Lăng đỡ ông ta muốn đi ra, Bùi Nguyên Minh lại tiến lên một bước, cản đường đi của bọn họ, lạnh lùng nói: “Quỳ đi.”
“Bùi Nguyên Minh, anh…” Trương Lăng cắn răng, lấy thân phận của gã ta, làm sao có thể thật sự quỳ xuống chứ?
Cái quỳ này, mặt mũi của hắn ta và Trương Đình xem như mất hết.
“Trương Lăng, đây là đánh cược, chúng ta làm nghề này quan trọng nhất là uy tín.”
“Nếu như cậu không biết cái gì gọi là giữ lời, ông đây không ngại cho cậu học đàng hoàng một khóa!”
Nạp Hoàng Chi đứng phía sau bỗng lên tiếng.
Ván cờ hôm nay rất đặc sắc, ông cũng rất hài lòng, nhưng mà cho dù là ai, đã đánh cược trong hội đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp, thì nhất định phải
thực hiện. Sắc mặt của Trương Lăng nhanh chóng thay đổi, trong nghề giám định bảo vật này, Nạp Hoàng Chi chính là nhân vật được mọi người kính trọng, không ai lay động được.
Bây giờ ông ấy ra mặt nói câu này, nếu như gã ta không giữ lời hứa của mình, nói không giữ lời, vậy thì e là hậu quả khó lường.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Lăng “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu về phía Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà lúc dập đầu, vẻ mặt của hắn ta dữ tợn, sắc mặt cực kỳ căm hận.
“Họ Bùi! Chuyện này chưa xong đâu!” Câu này nghẹn ở cổ Trương Lăng, nhưng hắn ta không dám nói ra, bởi vì hắn ta sợ Nạp Hoàng Chi.
Nói xong câu đó, Trương Lăng như chó chết chủ, đỡ Trương Đình nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc.
Nạp Hoàng Chi nhìn cảnh này, cười tủm tỉm không nói gì.
Hai thầy trò Trương Đình này luôn mưu tính bất chính, thậm chí còn nghĩ cách hại Nạp Nhã Lan.
Hôm nay mượn tay Bùi Nguyên Minh làm hai người này mất hết mặt mũi, với Nạp Hoàng Chi mà nói, cũng xem như một nước cờ hay.
Lúc này tâm trạng của ông ấy rất tốt.
“Được rồi! Mời mọi người tiếp tục đánh giá mấy món đồ cổ tiếp theo.”
Nạp Hoàng Chi cũng không che giấu, mà trực tiếp cho người đưa mấy món đồ còn lại ra.
Mà có chuyện vừa rồi, lúc này ánh mắt của nhiều người đều nhìn sang Bùi Nguyên Minh, mong anh có thể nói về từng cái.