Minh bây giờ muốn biết Phùng Văn Hạo bị ép đến bước này như thế nào.
Chuyện này liên quan tới những người nào!
Liên quan đến những chuyện gì!
Những điều này phải được kiểm tra rõ ràng. Chẳng bao lâu, họ đến một văn phòng thám tử tư nhân cực kỳ sang trọng.
Nếu không phải Hạ Vân thông báo trước, Minh sẽ không tin đây là văn phòng thám tử tư.
Khi bước đến cửa, một nhân viên bảo vệ bước ra và yêu cầu những người trên xe xuống xe để kiểm tra, đây là quy định.
Hạ Vân nói nhỏ: “Giám đốc, tôi chưa tiết lộ thân phận của anh!”
“Được.” Bùi Nguyên Minh gật đầu, mở cửa bước xuống.
Ngay sau đó, một vài nhân viên bảo vệ với những bước đi vững vàng bước ra, tất cả đều là quân nhân đã về hưu, thậm chí còn có một luồng sát khí thoáng qua.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân, một lúc sau, một nữ nhân viên bảo vệ khác cũng bước ra.
Sau đó, họ bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc và cần thận.
Sau khi xác nhận xong, Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân có thể vào bên trong, và xe của họ chỉ có thể đậu bên ngoài.
Sau khi vào trong, có người dẫn họ đi vào một lối đi dưới lòng đất, và một lúc sau, họ đến một phòng họp lớn dưới lòng đất.
Đối diện chiếc ghế sô pha cổ điển được chạm khắc từ gỗ đàn hương đỏ, là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ nhà Đường, trên tay cầm một cái tẩu, hút một hơi.
Mà trước mặt anh ta không có ly rượu nào, thay vào đó là một ấm trà bằng đất sét tím, đang tự thưởng thức.
Và trong bóng tối đăng sau anh ta, có hai người đàn ông mặc vest đang đứng, có thể nhìn thấy từ ánh mắt thờ ơ của họ.
Cả hai chắc chắn đều là lính đánh thuê. “Giám đốc, đây là ông chủ của công ty thám tử tư này.”
“Văn phòng thám tử này không có tên, nhưng ông chủ này có một cái tên lẫy lừng, Công Tử Hải.”
“Người mà nhiều ngôi sao giàu có và các ông chủ lớn sợ nhất chính là anh ta!”
Hạ Vân bên cạnh Bùi Nguyên Minh nhắc nhở.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Tử Hải, trong mắt lóe lên một vẻ kỳ dị.
Công Tử Hải hít một hơi tẩu thật sâu, sau đó nở nụ cười: “ Bùi Nguyên Minh, con rể nhà họ Trịnh, người phát ngôn của người đó, không sai, trong cái Dương Thành này, anh được coi là người có năng lực!”
“Điều quan trọng nhất là anh luôn có thể ẩn nấp phía sau bóng tối, cho người ta cảm giác vô dụng, tôi thật ngưỡng mộ.”
Sau khi nhìn chằm chằm Công Tử Hải một lát, Bùi Nguyên Minh khẽ nở một nụ cười.
Anh Tử Hải quả nhiên không ăn chay.
Thông thường mà nói, có thể điều tra ra được anh ta ở rể, kẻ vô dụng thì thật sự lợi hại.
Mà dưới thân phận người phát ngôn Thế Tử Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh đã sử dụng một số cách rất bí mật để lộ ra manh mối nhỏ khiến cho người khác đoán tới đoán lui. Nhưng cho dù là như vậy, có thể xác nhận điều này, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Đương nhiên, về thân phận thật sự của Minh, trên đời này rất ít người biết.
Những người thực sự biết sẽ không nói ra.
Bởi vì biết được thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh ban đầu là thể hiện cho một nguồn tài nguyên khó nói.
Mặc dù Công Tử Hải làm rất tốt, nhưng rõ ràng anh ta chưa đạt đến trình độ đó, và anh ta không có tư cách để biết thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn Công Tử Hải một hồi rồi cười nói: “Nếu nói như vậy, anh có biết mục đích tôi tới không?”
“Đương nhiên biết, anh muốn đoạn video Phùng Văn Hạo nhảy xuống sông…”
Công Tử Hải cười.
“Điều kiện là gì.” Bùi Nguyên Minh không lòng vòng mà vào thằng vấn đề.
“Thật là sảng khoái” Công Tử Hải giơ tay phải lên lắc lắc trước mặt Bùi Nguyên Minh: “500 triệu, đưa cho tôi 500 triệu, video này là của anh, anh muốn xem gì cũng được.”
Nghe được cái giá này, Hạ Vân khẽ nhíu mày.
Khẩu khí của Công Tử Hải này lại lớn như vậy!
Không sợ chết vì no hay sao?