Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới ông ta, chỉ bät đầu xem qua hợp đồng. "Bộp!" Những người phía sau Kim Tuấn Thạch tiến lên, giật bản hợp đồng của Bùi Nguyên Minh ném xuống đất.
Anh ta hùng hổ nói: "Có ký hay không? Nếu không ký thì các người có tin hôm nay không ai có thể bước ra khỏi cánh cửa này không?" Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Các người đang định ép mua ép bán đấy à?" Kim Tuấn Thạch rít một hơi xì gà, thản nhiên nói: 'Người anh em à, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thì không thể nói bậy được.
Tôi là một doanh nhân nghiêm túc, sao có thể ép mua ép bán được? Chẳng qua là tôi không thích phí thời gian mà thôi.”
"Nhân lúc tôi đang có tâm trạng tốt thì mau ký tên đi." Bùi Nguyên Minh mặc kệ ông ta. Lôi Tuấn Quang nhặt bản hợp đồng lên và đọc nhanh qua một lần.
Sau đó nét mặt của anh ta thay đổi kịch liệt, anh ta trâm giọng nói: "Chủ tịch Minh, hợp đồng này sai rồi." "Chúng ta đã thương lượng giá một nghìn tám trăm tỷ nhưng hôm nay hợp đồng lại có thêm một số 0, đã trở thành mười tám nghìn tỷ: Nghe thấy mức giá này, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Thật độc ác! Chỉ trong chớp mắt mà giá thu mua tăng gấp mười lần! Tống Kiều Linh vội vàng cầm lấy hợp đồng xem xét vài lần mới nhíu mày nói: "Tổng giám đốc Thạch, có phải các ông đã tính sai số tiên trong hợp đồng rồi không? Đây là một sai sót không nhỏ đấy" Kim Tuấn Thạch tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn mấy người Bùi Nguyên Minh, nói: "Tính sai? Sao ông đây sao có thể tính sai được? Nói thật cho các người biết, giá của miếng đất này là mười tám nghìn tỷ! Không thể ít một xu”
"Tổng giám đốc Thạch, hôm qua chúng ta đã thương lượng chỉ tiết và giá cả xong hết rồi.
Sao ông có thể nói tăng giá là tăng giá lên được chứ?" "Như vậy là vi phạm uy tín kinh doanh!" Mãy giám đốc điều hành khác đã hơi tức
- -----------------