Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng là Lâm Hạo, thế mà dám dẫn một đám người, đến nơi này của Bùi Nguyên Minh gây rắc rối sao?

Người như La Thiên Hữu, sao có thể không nhìn ra được, Lâm Hạo muốn làm cái gì?

Cho nên anh ta hiện tại không khách khí, cho Lâm Hạo một bàn tay, chính là muốn cho Bùi Nguyên Minh một câu trả lời.

Đương nhiên, còn có một cái tâm tư khác, chính là muốn cứu Lâm Hạo.

Dù sao, La Thiên Hữu biết rõ thủ đoạn cùng thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Lâm Hạo dạng này chạy tới đánh vào mặt cậu ta, thật là không biết chữ chết viết thế nào a!

Giờ phút này Lâm Hạo che mặt chính mình, một mặt mờ mịt.

Theo hiểu biết của mình, La Thiên Hữu luôn luôn đều đối với mình tất cung tất kính, khách khách khí khí.

Nhưng là hôm nay, thế mà cho mình ăn một cái bàn tay sao?

Anh ta là đầu óc không tốt, hay là muốn thọ tinh công thắt cổ, chán sống rồi sao?

Quất xong một bàn tay về sau, La Thiên Hữu lôi kéo tay Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi lão đệ, chuyện buổi sáng cậu không cần so đo, ta hẳn là càng thêm tín nhiệm cậu.”

“Ta là lo lắng quá nên mới bị loạn.”

“Hi vọng cậu đại nhân không chấp tiểu nhân.”

“Thật tốt giúp ta một lần đi.”

Hiển nhiên, anh ta không hi vọng thê tử của mình xảy ra chuyện.

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “La Đại Ca nói cái gì thế, tôi buổi sáng không phải đã nói rồi sao, có việc ngay lập tức tới tìm tôi.”

“Tôi hiện tại liền đi ngay.”

“Chẳng qua.”

Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh ánh mắt rơi xuống trên thân Lâm Hạo.

“Trước khi đi, có chút việc, huynh phải giải thích với tôi một chút.”

“Có người muốn nện Tập Phúc Đường của tôi, còn muốn phế tôi.”

“Tôi có chút sợ hãi a.”

La Thiên Hữu một mặt cổ quái, Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là chính mình lười nhác ra tay, nhưng là lại không thể liền như thế, bỏ qua Lâm Hạo.

Cho nên chuyện này, phải là mình đến cho Bùi Nguyên Minh một câu trả lời.

Dù sao, giao tình thì giao tình, câu trả lời là câu trả lời.

Vừa nghĩ đến đây, La Thiên Hữu đứng lên, quét ánh mắt qua đại sảnh một chút, lạnh giọng nói: “Bùi lão đệ, bộ ghế sô pha hoa cúc lê Hải Nam này của cậu, giá trị một trăm triệu.”

“Nhưng là hiện tại, giá trị của hoa cúc lê đã lên cao, ít nhất giá trị phải gấp năm lần, ta làm tròn lên một tỷ.”

“Sau đó, những người này lại dám chạy đến nơi của cậu diễu võ giương oai, nên từng người đem chân đều đánh gãy.”

“Không biết, lời giải thích này, Bùi lão đệ cậu có hài lòng hay không?”

Bùi Nguyên Minh nâng chung trà lên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “La lão ca huynh nói như thế nào thì cứ như thế đó vậy.”

“Tôi là một người bị hại, còn có thể có quá nhiều yêu cầu hay sao?”

La Thiên Hữu sầm mặt lại, nói: “Hai cái đùi đều đánh gãy!”

“Người tới, động thủ!”

Nghe được La Thiên Hữu, phía sau anh ta, những mãnh nam mặc âu phục kia vọt thẳng ra, dưới sự uy hiếp của súng đạn, đám cao thủ võ đạo Lâm Hạo mang tới, căn bản không dám chống cự, mà là trực tiếp bị đánh gãy hai chân, ném ra cửa.

Mấy nữ lang xinh đẹp kia cũng không được bỏ qua, từng người ôm lấy đôi chân dài bó lụa đen của mình, đau đến không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lâm Hạo, hắn một mặt khó coi nói: “La Thiên Hữu, anh dám đánh gãy chân của tôi sao?”

“Anh suy tính đến hậu quả hay chưa?”

“Tỷ tôi mà biết, sẽ không bỏ qua cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK