“Thằng chó!”
“Trong mắt của mày có còn pháp luật nữa hay không? Có phải mày muốn chết rồi không?”
“Có phải mày chán sống rồi không?”
Vốn dĩ đám cảnh sát này là người nhà họ Hòa, xem như là chó săn của nhà họ Hòa, hôm nay đến “chủ trì lẽ phải”, không nghĩ đến lại bị một kẻ xứ khác như Bùi Nguyễn Minh ra tay đánh.
Điều này khiến cho cả đám cảnh sát đều cảm thấy tức giận không thôi, tuy ngày thường bọn họ ngang ngược bá đạo, nhưng tuyệt đối không cho phép có người ngỗ nghịch bọn họ.
“Pháp luật? Trong mắt các người có còn pháp luật nữa hay không?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, nheo mắt nhìn mấy cảnh sát kia.
“Cầm theo Đổ Bài đến vu oan giá họa, ép Trịnh Tuyết Dương ký vào văn kiện từ bỏ cổ phần, còn muốn để người khác làm chứng, tất cả mọi chuyện này là lỗi của cô ấy ư?”
“Hay là nói làm gái điếm còn muốn lập bàn thờ trinh tiết? Có phải tất cả chỗ tốt trên thế giới này đều phải bị các người chiếm” Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nhìn qua toàn trường.
“Đừng phủ nhận, trong biệt thự này có camera giám sát 24/24, hơn nữa màn hình giám sát còn được truyền đến trực tiếp server trong nước”
“Nói cách khác, tuy vừa rồi các người phá hủy máy chủ của camera giám sát, nhưng không ảnh hưởng đến việc tối khôi phục dữ liệu”
“Sao thế? Chuẩn bị cùng lên tòa án đối chất hả?”
“Hay là chuẩn bị để cho chúng tôi mang video đăng lên trên mạng, để cho mọi người cùng một chỗ đánh giá”
Nghe thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói, Hòa Ngọc Lân và Hứa Thanh Trúc vừa mới che mặt đứng dậy đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Không nghĩ đến thằng cha đột nhiên từ đầu chui ra này, thế mà một lời phá vỡ cục diện.
“Thằng chó, mày là ai? Dám báo tên của mày không?” Vẻ mặt Hứa Thanh Trúc tràn đầy oán độc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nếu như hôm nay có thể thành công cầm lấy cổ phần của khu giải trí The Wynn thì Đổ Bài trong tay Hòa Ngọc Lân sẽ hoàn chỉnh.
Mà điều này rất quan trọng trong cuộc chiến giành vị trí gia chủ của nhà họ Hòa sau này của anh ta.
Nhưng bởi vì thằng khốn trước mắt này mà rất nhiều tính toán đều đổ sông đổ bể, sao cô ta có thể không giận chứ?
Mà Hòa Ngọc Lân cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bùi Nguyên Minh, anh ta luôn tính toán tỉ mỉ, nhưng không nghĩ đến hôm nay lại tính sai.
“Tên của tôi ư?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững.
“Bùi Nguyên Minh, nhớ kỹ không?”
Nghe được ba chữ Bùi Nguyên Minh này, Hòa Ngọc Lân và Hứa Thanh Trúc đều sững sờ, chắc hẳn đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.
Hứa Thanh Trúc còn muốn nói gì đó, lúc này Hòa Ngọc Lân đã xua tay. Sau đó anh ta hờ hững đi lên trước, đánh giá Bùi Nguyên Minh một lượt.
“Bùi Nguyên Minh đúng không, không thể không thừa nhận ở nơi như Las Vegas của chúng tôi, anh dám tham gia vào chuyện này, đủ để chứng minh dũng khí của anh rồi”.
“Nể mặt điểm này, tôi có thể cho anh một cơ hội, hiện tại tự phê hai tay của mình, quay người rời đi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa”.
“Nếu không anh cũng đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Giọng nói vừa vang lên lập tức nhìn thấy Hòa Ngọc Lân vung tay, trong lúc nhất thời nóc nhà xung quanh xuất hiện không ít tay súng, trên tay bọn họ đều cầm súng trường đã lên đạn.
Nhà họ Hòa là vua của Las Vegas, danh bất hư truyền.
Bùi Nguyên Minh vừa định nói gì đó thì Trịnh Tuyết Dương đã đi lên một bước nói.
“Bùi Nguyên Minh, anh đừng lỗ mãng. Để em xử lý chuyện này.”
Sau đó cô nhìn Hòa Ngọc Lân chậm rãi nói.
“Anh tư Hòa, việc anh muốn lấy cổ phần của khu giải trí The Wynn không vấn đề gì, nhưng tôi có một điều kiện, hy vọng anh đồng ý, chỉ cần anh đồng ý, hiện tại tôi sẽ lập tức ký tên, sau người rời đi”