Đám người Lý Bảo Tuân này ra đường luôn cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, giống như người ở trên trời nhìn xuống chúng sinh vậy.
Nhưng cho dù bình thường có tự phụ, kiêu ngạo nữa cũng vô dụng.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Bùi Nguyên Minh, những người này đều bò lổm ngổm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi trên người không ngừng chảy xuống.
Bởi vì họ biết, tài sản và tính mạng của bọn họ cũng được quyết định bằng một lời của Bùi Nguyên Minh. Lạnh nhạt nhìn những người này, Bùi Nguyên Minh nói: “Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát!”
“Mặc dù cái chết của người anh em tôi không liên quan đến mấy người. “Nhưng mấy người đã quấy rầy người anh em của tôi, tất cả mọi người đều phải quỳ lạy ở trước phần mộ của cậu ấy ba ngày ba đêm!”
“Dạ dạ dạ!” Lý Bảo Tuân vâng vâng dạ dạ nói.
“Vâng, chúng tôi đã rõ!” “Tất cả mọi người đều quỳ tới, không cho phép đứng lên!”
Lý Bảo Tuân lập tức ra lệnh, toàn bộ những tên côn đồ kia đều bò lổm ngổm tới quỳ ở trước phần mộ của Phùng Văn Hạo. Vẻ mặt Lý Bảo Tuân bây giờ trông vô cùng xấu hổ, không dám nhìn Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: “Thế tử, sau ngày hôm nay chúng tôi sẽ đặc biệt xây một nghĩa trang ở đây, chúng tôi cũng sẽ cho người đến bảo vệ nghĩa trang của Phùng tiên sinh, tôi đảm bảo sau này sẽ không có ai đến quấy rầy Phùng tiên sinh!” Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nhưng cũng không từ chối.
Bản thân anh cũng sơ sót bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới Lý Bảo Tuân lại có thể nghĩ ra.
Xem ra người này rất biết quan sát, khó trách có thể trở thành đại lão ở Dương Thành.
Không quan tâm đến mấy người này nữa, Bùi Nguyên Minh nhìn về phía quân sĩ của Đường Đao Doanh, lớn tiếng nói: “Các anh em đã khổ cực rồi!” “Vì Thể Tử mà phục vụ! Là chuyện đương nhiên!” “Thế tử vô địch!”
Trận này không có khói súng, cuối cùng cũng hạ màn vào thời khắc này.
Đáng tiếc, chuyện xảy ra ở đây, nhất định không có bất kỳ ai khác được biết.
Người nhà họ Bối không dám nói linh tinh, những người đi đường cũng đều bị hạ lệnh cấm nói. Sợ rằng, đến khi người nhà họ Bối hoàn toàn biến mất, người ngoài mới có phản ứng..
Ngay khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, Bố Thiếu Long bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Thế Tử Minh, cậu thật sự cảm thấy, kẻ ra tay với Phùng Văn Hạo năm đó, thật sự là nhà họ Bối chúng tôi là chủ mưu phía sau sao? Nhà họ Bối chúng tôi chính là hung thủ sao?”
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh hơi đối, ở trong video, quả thật anh còn nhìn thấy vài bóng người, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có cách chắc chắn thân phận thật sự của bọn họ.
Nếu nghĩ kỹ lại, quả thật còn có rất nhiều chi tiết cần phải xem lại, nhưng đáng tiếc ngay cả Công Tử Hải cũng không có cách tìm ra manh mối gì khác.
Bởi vì nếu thật sự có người ẩn nấp trong bóng tối, trừ khi Bối
Thiếu Long chịu nói ra, nếu không mọi thứ chỉ có thể là suy đoán mà thôi.
Ví dụ, coi như năm đó Phùng Văn Hạo bán đứng Bùi Nguyên Minh, nói hết tất cả kế hoạch của anh ta ra, thì trong đó cũng có liên quan đến chính trị, quân đội hoặc là xã hội đen, giới thương nhân, liên quan rộng như vậy, nhà họ Bối có thể nuốt nổi sao?
Cho nên phía sau nhà họ Bối chắc chắn còn có người.
Bối Thiếu Long nhìn vẻ mặt thay đổi của Bùi Nguyên Minh, anh ta lộ vẻ như ý, nói: “Nếu như là người nhà họ Bối bây giờ, còn có thể có năng lực sắp xếp tất cả mọi chuyện…”
“Nhưng nhà họ Bối năm đó, không có năng lực có thể làm được chuyện này!”
Nhưng nếu có người ra mặt âm thầm giúp đỡ người nhà họ Bối chúng tôi, để cho chúng tôi ra tay..” “Người này là ai?” giọng nói của Bùi Nguyên Minh lạnh như băng vậy, “Thế Tử Minh, không phải cậu sớm đã đoán được rồi sao? Người này chính là người em trai thân yêu của cậu, Bùi Văn Kiên!” Bối Thiếu Long chế nhạo nói ra cái tên này.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh sớm đã đoán ra, nhưng giờ phút này nghe được Bối Thiếu Long chính miệng nói ra, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó hiểu.
Mọi người đều nói người nhà đế vương không có tình cảm, trong gia đình giàu có như vậy, tại sao cũng không có?
Bối Thiếu Long tiếp tục nói: “Năm đó tôi không biết vì sao cậu rời khỏi Dương Thành…” “Tôi chỉ biết, sau đó có người nhà họ Bùi ngăn cản Bùi Văn Kiên ra tay, chiếm hết tất cả..”