Mà Trịnh Tuyết Dương vốn có chút dao dộng, bỗng thay đổi sắc mặt, một lúc sau cô mới từ tốn nói: “Ông nội, có phải ý của ông là, điều kiện để cháu quay về nhà họ Trịnh là ly hôn với Bùi Nguyên Minh, rồi gả cho Thế tử Minh đúng không?”
Ông cụ Trịnh mỉm cười nói: “Tuyết Dương, cháu đừng nói lung tung, ông nội chỉ nghĩ cho cháu thôi!”
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cô lạnh lùng nói: “Gia chủ nhà họ Trịnh, cháu không thể đồng ý điều kiện của ông được.”
“Nếu chúng cháu đã ký tên vào hợp đồng, vậy thì từ nay về sau chúng cháu sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trịnh nữa!”
Nói xong câu này, Trịnh Tuyết Dương không thèm đoái hoài đến ông cụ Trịnh nữa, mà xoay người rời đi ngay.
Lúc này cô đã cực kỳ thất vọng với nhà họ Trịnh rồi, xem như cô đã nhìn thấu bọn họ.
Nhà họ Trịnh hoàn toàn không quan tâm đến tình thân giữa bọn họ, mà chỉ quan tâm đến lợi ích mà thôi.
Nếu hôm nay người mà Thế tử Minh tới cầu hôn là Trịnh Thu Hằng, ông cụ Trịnh sẽ làm những chuyện như thế ư?
Không đời nào!
Không những thế, mà bọn họ còn cùng nhau hợp lực, giẫm chết cả nhà cô.
Một dòng họ như vậy, cô còn ở lại để làm gì? “Chuyện này…”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau, cũng không tiện nói gì thêm.
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương đang rất tức giận, nên bọn họ có nói gì cũng vô ích thôi.
Nhưng lúc này Trịnh Tuấn lại lườm Bùi Nguyên Minh, rồi mắng: “Tôi muốn làm công tác tư tưởng với Tuyết Dương, cậu không được phép đi theo, bằng không tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, anh cũng không có ý định muốn đi theo bọn họ.
Nên lúc này anh định xoay người đi vào khu Bạch Vân. “Bốp!”
Đúng lúc này, có một viên đá bay tới từ phía sau, rồi đập vào lưng của Bùi Nguyên Minh.
Mà người ném viên đá chính là ông cụ Trịnh, lúc này ông ta đang chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh, rồi bộc phát cơn giận: “Đều tại tên vô tích sự như cậu! Bằng không Tuyết Dương sẽ không rời khỏi nhà họ Trịnh chúng tôi!”
“Nhà họ Trịnh chúng tôi vốn có thể bay lên cành cây trở thành phượng hoàng ngay từ bây giờ.”
“Nhưng giờ mọi chuyện đều tại tên vô tích sự như cậu! Tất cả là do cậu!”
Rõ ràng, mặc dù chuyện đã phát triển đến nước này, nhưng ông cụ Trịnh vẫn không hề cảm thấy hối lỗi, rốt cuộc nhà họ Trịnh của bọn họ đã làm sai chuyện gì, rốt cuộc bản thân ông ta đã làm sai chuyện gì chứ?
Trong mắt ông ta, người sai chính là tên ở rể Bùi Nguyên Minh này.
Nếu không có tên ở rể này, chỉ sợ bây giờ nhà họ Trịnh đã có thế hôn gió gọi mưa rồi.
Bùi Nguyên Minh vươn tay phủi áo mình, không hề có chút tức giận mà lạnh nhạt nói: “Gia chủ nhà họ Trịnh, nếu ông có thời gian đứng đây nổi giận, không bằng mau quay về nhà kiểm kê tài sản một chút đi.”
“Bao gồm biệt thự mà các người đang ở, gần như đều là sính lễ mà Thế tử Minh tặng cho Tuyết Dương.”
“Ông cảm thấy, liệu Thế tử Minh có cử người tới lấy lại không?” Nói xong câu này, Bùi Nguyên Minh liền rời đi mà không hề ngoảnh mặt lại.
Mà nghe xong câu này, ông cụ Trịnh và mấy người nhà họ Trịnh đều giật mình sợ hãi.
Rồi giây tiếp theo, sắc mặt bọn họ đã trở nên cực kỳ khó coi.
Bùi Nguyên Minh mà không nhắc thì bọn họ cũng thật sự quên mất.
Bây giờ biệt thự mà nhà họ Trịnh đang ở đều là sính lễ.
Hơn nữa lúc trước có một số sính lễ đã bị nhà họ Trịnh bán đi rồi, ngay cả tiền mặt cũng bị nhà họ Trịnh tiêu vơi đi không ít.
Nếu lúc này Thế tử Minh cử người tới lấy lại những sính lễ này, bọn họ phải làm sao đây?
Cả người ông cụ Trịnh run lên, bây giờ nhà họ
Trịnh của bọn họ đã hết sạch tiền rồi.
Mặc dù vẫn còn cổ phần trong công ty nhà họ Trịnh, nhưng cho dù bán những cổ phần đó đi, thì có thể bù đắp những lỗ hồng kia không?
Sắc mặt của những người khác trong nhà họ Trịnh cũng trở nên tái nhợt.