“Nhưng mà cậu cũng biết đấy, Khánh Vân di ứng cồn, cho nên chúng ta đừng làm khó xử cô ấy!”
“Như vậy đi, phần của cô ấy cứ tính trên đầu tôi là được, thế nào?”
“Dù sao tôi là anh rể của cô ấy, cũng là bạn trai của cô ấy. uống thay là lẽ đương nhiên!”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh cầm ly rượu đứng dậy. Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa liếc nhau một cái, đều lộ ra tươi cười.
Chu Chính Nghĩa là người tiến lên trước đầu tiên, nói: “Cậu chủ Bùi, xem ra anh cũng là người sảng khoái, vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm anh rồi!”
“Nào nào nào, để bày tỏ xin lỗi, tôi kính anh một ly trước, chúng ta mỗi người một ly!” Sau khi nói xong, Chu Chính Nghĩa rót đầy ly rượu cho Bùi Nguyên Minh.
Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh sắc mặt thay đổi, lặng lẽ véo đùi Bùi Nguyên Minh, ý bảo anh đừng ứng chiến.
Cô ta không ngốc, đã sớm nhìn ra đám Bach Tuấn Hào không có ý tốt.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh không để ý tới, mà cười ha ha nói: “Vẫn là cậu Chu hiểu chuyện, nào, chúng ta mỗi người một ly!”
Sau khi nói xong, anh uống hết rượu trong cốc. Bạch Tuấn Hào cũng đi tới, tiếp tục kính rượu: “Cậu chủ Bùi đúng là thẳng thắn, nào nào nào, tất cả mọi người mau tới kính rượu cậu chủ Bui!”
Bạch Tuấn Hào hip mắt, tuy ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng trong lòng đã coi Bùi Nguyên Minh thành tên ngốc. Ở trong trường hợp như vậy mà uống rượu với chúng tôi sao?
Đợi anh uống say xong, chúng tôi có một trăm biện pháp khiến Trịnh Khánh Vân bó tay chịu trói!
Rất nhanh, nhận được ám hiệu của Bạch Tuấn Hào, cả đám đi tới kính rượu. “Cậu chủ Bùi, chúng ta cũng là đánh nhau xong mới thành bạn bè, kính anh một ly!”
“Cậu chủ Bùi, anh đúng là đẹp trai, chúng ta cùng uống một ly đị!”
“Rót đầy!”
Bùi Nguyên Minh không khách sáo, người nào đến cũng không từ chối, người nào tới cũng uống hết một “Anh rể, đừng uống nữa, lại uống sẽ xảy ra chuyện mất!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bị người ta rót rượu, lúc này Trinh Khánh Vân sốt ruột tới mức sắp khóc, không ngừng khuyên bảo, nhưng Bùi Nguyên Minh giống như uống say, căn bản không để ý tới cô ta.
Lúc này cô ta vô cùng hối hận, vì sao mình lại kéo Bùi Nguyên Minh làm tấm chan.
Đợi một vòng xong, Bùi Nguyên Minh nhìn vẻ mặt không đối, nhưng trên người nồng nặc mùi rượu.
Bạch Tuấn Hào cười, liếc mắt ra hiệu, đảm Tiêu Hi Văn và gái tiếp khách lập tức bưng ly rượu đi tới, nói: “Cậu chủ Bùi, anh không thể không nể mặt chúng tôi được, nào, chúng ta lại uống một ly!”
Sau khi nói xong, Tiêu Hi Văn còn nháy mắt với mấy cô gái tiếp khách.
Trịnh Khánh Vân đứng dậy theo bản năng, nói: “Đàn chị
Tiêu, em uống với các chị..”
“Khánh Vân, em bị dị ứng với cồn, sao có thể uống rượu được?”
“Hơn nữa anh rể bạn trai này của em đã đồng ý uống giúp em, đàn ông ấy à, mặt mũi là quan trọng nhất, không thể nói không được như vậy!”
“Tôi nói không sai đúng không? Cậu chủ Bùi!”
Tiêu Hi Văn nhần mạnh hai chữ “không được, nhất thời giữa phòng tràn ngập tiếng cười vang. Bùi Nguyên Minh cũng cười ha ha nói: “Cô Tiêu nói đúng, đàn ông không thể nói không được!”
“Khánh Vân em ngồi xuống đi, anh còn có thể uống được!”
“Hơn nữa gặp được tri kỷ ngàn ly ít, cho dù thế nào tối nay cũng phải không say không về!” Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh và Tiêu Hi Văn chạm ly một cái, uống cạn thấy đáy.
Nhìn Bùi Nguyên Minh say khướt, Tiêu Hi Văn híp đôi mắt lại: “Nào, chuyện tốt thành đôi, chúng ta lại uống thêm một ly, tối nay chúng ta chiến tới bình minh!”
“Được!”
Bùi Nguyên Minh mim cười, lại uống một hơi cạn sạch.