Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu, nói: “Thế nào? Tôi không giống như một đại nhân vật bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết thắng ngoài ngàn dặm hay sao?”

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, em biết anh, xác thực rất có bản lĩnh.”

“Thế nhưng là chuyện của Phương gia, cũng không phải là anh dạng tầng cấp này, mà có thể giải quyết.”

“Phương gia, thế nhưng là một trong thập đại gia tộc cao cấp, nội tình thâm sâu của nó, vượt xa sự tưởng tượng của anh và em.”

“Người có thể ở sau lưng, bày mưu rồi hành động, rất có thể đến từ thập đại gia tộc cao cấp.”

“Mà em hoài nghi người kia, chính là Ninh Gia đại thiếu, Ninh Tiêu Dao. . .”

Bùi Nguyên Minh hiếu kỳ nói: “Tại sao không thể là tôi, mà nhất định phải là Ninh Tiêu Dao như vậy a?”

Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt thành thật nói: “Bùi Nguyên Minh, anh cuối cùng, không phải là người thập đại gia tộc cao cấp, cho nên anh có chút không hiểu rõ.”

“Đó chính là, người của thập đại gia tộc cao cấp, sẽ không cho phép người bên ngoài thập đại gia tộc cao cấp, nhúng tay vào chuyện gia tộc.”

“Đơn giản mà nói, đây chính là một tòa thành trì.”

“Bên trong tòa thành này, mọi người tranh đấu như thế nào, cũng không có chuyện gì lớn lắm.”

“Thế nhưng là, một khi có người bên ngoài tòa thành, mưu toan tham dự vào chuyện bên trong tòa thành.”

“Như vậy, toàn bộ người trong tòa thành này, liền sẽ liên hợp, cùng nhau phản công. . .”

“Cho nên, Bùi Nguyên Minh, mặc kệ chuyện này, anh có ra tay hay không.”

“Nhưng là em đều hi vọng, anh chưa từng ra tay.”

Bùi Nguyên Minh có chút thích thú nhìn xem Trịnh Tuyết Dương, một lát sau khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi có phải là có thể hiểu được, cô đây là, đang quan tâm tới tôi, đúng không?”

Trịnh Tuyết Dương không trực tiếp trả lời, mà là nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lát sau nói khẽ: “Anh chuẩn bị đến nhà em uống chén trà, hay là muốn trở về nhà của mình?”

Nhớ tới trong nhà Trịnh Tuyết Dương, còn có một ôn thần Thanh Linh, Bùi Nguyên Minh luôn luôn tự xưng là không sợ trời không sợ đất, giờ phút này linh hồn đánh run một cái.

Sau đó anh cười khổ một tiếng, nói: “Vẫn là thôi đi.”

“Tôi mấy ngày này, còn có việc quan trọng phải giải quyết.”

“Đợi đến khi xử lý xong, về sau, tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

“Thật sao?”

Trịnh Tuyết Dương khóe miệng hơi bĩu lên.

“Mẹ em, liền đáng sợ như vậy hay sao?”

“Hiện tại, Phương Hạo Thu chết rồi, anh cảm thấy, bà ấy sẽ không tiếp nhận anh, người con rể có chút không ưu tú này hay sao?”

Bùi Nguyên Minh lảo đảo một cái, trong lúc nhất thời, không biết nên trả lời như thế nào.

Bùi Nguyên Minh, cuối cùng vẫn là không đến nhà Trịnh Tuyết Dương.

Bởi vì thời điểm đi được nửa đường, anh nhận được điện thoại của Từ Mộng Nghiên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK