Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngươi tiền đồ tốt, cũng đừng đến nơi này của chúng ta diễu võ giương oai!”

“Trịnh gia chúng ta miếu nhỏ, không giữ được tôn đại thần này!”

” Xéo đi!”

“Mau cút ra với vòng tròn thượng lưu của ngươi!”

” Phi!”

Trương Lệ Na cũng âm dương quái khí mà nói: “Đừng lo lắng, tương lai gặp được ngươi, chúng ta liền đi vòng qua ngươi. Chúng ta không dám cản đường phát tài của ngươi.”

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến người khác, mà nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương, em không thể tin tưởng anh một chút sao?”

Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Em đã nói nhiều như vậy, anh còn muốn em tin tưởng anh thế nào đây?”

“Xá Lợi Phật Tổ giao cho Cha em, chúng ta bây giờ liền đi công chứng!”

“Đánh mất cơ hội này, có lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa!”

Trịnh Tuyết Dương đau lòng nhức óc.

“Chẳng lẽ là anh thật sự không muốn sao?”

“Hay là anh đã thay lòng đổi dạ?”

“Nói đi! Nói cho em biết!”

Bùi Nguyên Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, có ý nói ra chuyện Trường Sinh Điện, nhưng anh biết rất rõ, nếu nói ra chuyện này, chính mình sẽ giết cả nhà Trịnh Tuyết Dương.

Anh thở dài, nghĩ đợi đến khi Trịnh Tuyết Dương hết giận, lại đến giải thích, lập tức quay người liền chuẩn bị rời đi.

“Họ Bùi, ngươi cho rằng Trịnh gia là chợ bán thức ăn bên đường sao?”

” Ngươi muốn đến, liền có thể đến sao?”

” Muốn đi, liền có thể đi sao?”

“Trước khi đi, ngươi hãy quỳ xuống xin lỗi thúc thúc a di và Tuyết Dương!”

Kim Trác Húc một mực xem trò vui, rốt cuộc lộ ra bộ mặt muốn giết người Tru Tâm.

Lúc này, hắn đứng lên, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cười mà không phải cười, một mặt tận lực ngôn từ nghĩa chính.

“Tựu chung lại, Trịnh gia không phải là nơi mà ngươi có thể ngông cuồng!”

“Không quỳ xuống, đừng nghĩ tới việc rời đi!”

Trong lúc nói chuyện, Kim Trác Húc còn một bước lướt ngang, đi tới phía cản đường Bùi Nguyên Minh, ánh mắt bên trong đều là trêu tức.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nói: ” Cút sang một bên.”

“Ồ, ngươi còn mắng chửi người sao?”

“Hay là, Bùi Đại Thiếu ngươi lại định đánh người?”

Kim Trác Húc đến gần Bùi Nguyên Minh, nói với giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy, trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK