Giờ này quán khá vắng khách, Lâm Yêu Yêu xin nghỉ nửa ngày chính là muốn cùng Đinh Tư Thừa hâm nóng lại quãng thời gian vui vẻ. Đinh Tư Thừa trước nay không thích dạo phố mua sắm, hôm nay lại nhẫn nại một cách bất ngờ, cùng cô đi dạo quanh cả trung tâm Shin Kong, còn hào phóng mua cho cô quần áo đẹp và những sản phẩm chăm sóc sức khỏe hợp với người già. Bố mẹ của Lâm Yêu Yêu sắp tới Bắc Kinh rồi, ở ngay tại nhà cô.
Yêu Yêu từ trước tới giờ không phải một cô gái thích chiếm lợi của người khác, về điểm này cô hoàn toàn tương phản với Tố Diệp. Mấy năm nay chỉ cần là đồ Đinh Tư Thừa bỏ tiền ra mua cho cô, cô chắc chắn sẽ mua lại cho anh một thứ gì khác thì trong lòng mới thấy thoải mái. Thế nên khi món nước hoa hồng của cô được mang tới, cô bèn đẩy một chiếc hộp nhỏ xinh tinh xảo tới trước mặt Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa lấy làm lạ, cô chỉ khẽ cười, tỏ ý bảo anh mở ra xem thử.
Anh làm theo, bên trong lại là một chiếc măng-sét của nam giới hiệu Givenchy.
“Yêu Yêu! Em không cần mua đồ cho anh đâu.” Anh khó xử.
Lâm Yêu Yêu mím môi: “Em không thể cứ nhận của anh mãi được. Vả lại, anh là bạn trai của em, giúp anh trở nên anh tuấn đẹp trai cũng là trách nhiệm của em. Kiểu này nhìn có đẹp không? Em để ý nó lâu lắm rồi, cuối tuần này anh hãy đeo tới nhà em nhé.”
“Yêu Yêu…”
“Anh đừng nói là mình không có thời gian đấy. Bố mẹ em đã tới đây mấy ngày rồi, liên tục chuẩn bị để gặp mặt anh đấy.” Lâm Yêu Yêu nhìn anh cười ngọt ngào, dáng vẻ hồn nhiên điển hình của mấy cô gái nhỏ.
Đinh Tư Thừa không biết nói sao, chỉ khẽ thở dài. Anh vừa định lên tiếng lại bị một đôi tình nhân ngồi gần đó ngắt lời.
“Cái gì? Anh muốn chia tay với em?” Là thanh âm kinh ngạc đến chói tai của người phụ nữ.
Lâm Yêu Yêu cũng giật mình vì giọng nói ấy, quay đầu liếc mắt nhìn. Người phụ nữ ngồi nghiêng phía sau đúng là tuyệt đẹp, nhưng biểu cảm hoảng hốt và lo sợ trên gương mặt đã làm biến dạng vẻ đẹp ấy, trông có vẻ vô cùng kích động. Còn người đàn ông bên đó ngồi quay lưng về phía Lâm Yêu Yêu, cô không thể nhìn được nét mặt của anh ta. Yêu Yêu cũng chẳng hơi đâu quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh của đôi tình nhân ấy, chỉ một lòng quan tâm tới Đinh Tư Thừa trước mặt.
“Tư Thừa, cuối tuần này thật ra anh cũng không cần ăn mặc quá nghiêm chỉnh, nếu không sẽ dọa chết bố mẹ em mất. Hay là anh đừng đeo măng-sét nữa, khi nào làm việc hẵng đeo.”
“Yêu Yêu, hôm nay anh hẹn em ra đây, vì anh có chuyện muốn nói với em.” Đinh Tư Thừa chần chừ một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng, có chút khó khăn. Anh không thể cùng cô tới gặp bố mẹ, vì anh muốn chia tay với cô.
Anh thích Lâm Yêu Yêu, nói chính xác có lẽ là đã từng thích Lâm Yêu Yêu. Cô xinh xắn thoải mái lại chu đáo hiểu chuyện, hoàn toàn phù hợp yêu cầu với một nửa của anh. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn cho rằng Lâm Yêu Yêu chính là người con gái mình có thể nắm tay đi hết cuộc đời, hơn nữa đúng là anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý này, hy vọng một ngày nào đó tới một thời điểm thích hợp sẽ cầu hôn cô.
Thậm chí, ngày đầu tiên khi anh chủ động theo đuổi cô, trong lòng anh cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng… Đinh Tư Thừa vẫn phát hiện ra bí mật của mình!
Một bí mật đã giấu kín rất lâu rất sâu, thậm chí đến cả anh cũng không biết!
Anh… thích Lâm Yêu Yêu, nhưng người anh thật sự yêu lại là Tố Diệp!
Anh chưa từng suy nghĩ về tình cảm thực sự của mình.
Khi còn ở nước ngoài, lúc anh chỉ muốn làm thầy hướng dẫn cho một mình Tố Diệp.
Khi Tố Diệp đột ngột về nước, anh cũng không nhịn được quay về theo.
Khi Tố Diệp nói với anh cô ấy vẫn bừng tỉnh lúc sáng sớm.
Anh chưa hề nghĩ mình sẽ đau lòng vì cô ấy, thậm chí là một cảm giác quyến luyến sâu sắc.
Cho tới khi, anh nhìn thấy cô ấy lên xe của Niên Bách Ngạn, quyết định đi công tác cùng anh ta, giây phút đó cuối cùng anh đã tỉnh ngộ. Sự lo lắng, bận lòng, nôn nóng, thậm chí là phẫn nộ anh dành cho cô ấy, tất cả đều xuất phát từ lý do… anh yêu Tố Diệp.
Thế nên, Đinh Tư Thừa không thể đối mặt với bố mẹ của Lâm Yêu Yêu, vì anh đã xác định rõ tình cảm của mình nên mới càng phải dứt khoát, quyết định chia tay. Cô là một cô gái tốt, không đáng phải vì anh mà lỡ dở tuổi xuân và thời gian của mình. Mặc dù anh đã khốn nạn bao nhiêu năm nay rồi, nhưng nói rõ ràng mọi chuyện vẫn còn hơn hai người tiếp tục dưa dây một cách không rõ ràng.
Lâm Yêu Yêu đương nhiên không biết suy nghĩ của anh, vẫn nhìn anh rất hạnh phúc: “Ừm, anh nói đi, em đang nghe đây!”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, Đinh Tư Thừa cảm thấy mình đúng là kẻ đốn mạt nhất trên đời!
“Thật ra hôm nay anh định…”
“Diệp Uyên! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Ban đầu anh theo đuổi tôi, bây giờ anh chơi chán rồi thì đòi chia tay? Anh có còn là con người không?” Người phụ nữ đối diện lại hét ầm lên, thu hút được chú ý của rất nhiều khách xung quanh.
Đinh Tư Thừa cảm thấy câu này như đang chửi vào mặt anh vậy.
Lâm Yêu Yêu bực bội quay đầu lại lườm, một không khí đang vui vẻ bị đôi tình nhân đảo lộn hết cả, đúng là cực kỳ đáng ghét. Nhưng cô vẫn nhẫn nại nhìn Đinh Tư Thừa, mỉm cười như lúc ban đầu: “Không sao, anh nói đi, em nghe được.”
“Thật ra anh muốn nói với em là, hai chúng ta…”
“Uyên… Anh không thể bỏ rơi em…” Người phụ nữ gần đó bắt đầu khóc nấc lên, thút thít trông rất đáng thương: “Em đã mang thai đứa con của anh rồi. Anh chia tay với em thì đứa bé phải làm sao? Cho dù anh không quan tâm đến em cũng phải để ý tới đứa con chứ…”
Lâm Yêu Yêu sắp phát điên rồi. Mỗi lần Đinh Tư Thừa định nói gì đó lại bị cái đôi tình nhân ngu ngốc đó ngắt lời, nỗi tức giận trong lòng sắp bùng nổ. Khi cô đang cố gắng kiềm chế thêm một lần nữa thì câu nói của người đàn ông sau lưng đã hoàn toàn trở thành kíp nổ.
“Con?” Người đàn ông như đang cười nhạo: “Có chắc nó là của tôi không?”
Liền sau đó là tiếng khóc nức nở không màng tới xung quanh của người phụ nữ.
Lâm Yêu Yêu không thể nhẫn nại thêm: “Tư Thừa, anh đợi em một lát!” Nói xong cô đứng dậy, đi về phía hai người họ.
“Yêu Yêu!” Đinh Tư Thừa cũng vội vàng đứng dậy theo.
Tiếc rằng Lâm cô nương đã xông tới, đập “bộp” một cái lên mặt bàn, mạnh tới nỗi cà phê trong ly bắn cả ra ngoài. Người phụ nữ đang đắm chìm trong đau khổ giật nảy mình, ngước mắt lên nhìn Lâm Yêu Yêu đột ngột xuất hiện, một giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gò má, nhìn thấy đã phải động lòng. Còn người đàn ông kia, khóe môi vẫn còn nguyên nụ cười châm chọc ban nãy, có điều anh ta cũng sững sờ vì hành động của Lâm Yêu Yêu.
“Tôi đã gặp qua những kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng chưa gặp ai bạc tình tới mức vô liêm sỉ như anh! Anh là người hay là súc sinh? Cô ấy đã có thai rồi mà anh còn đòi chia tay? Còn nghi ngờ đứa bé có phải con anh hay không? Anh mắc bệnh à? Hay là biết mình bẩm sinh đã “bất lực”? Nói mấy câu đó có phải tiếng người không?” Lâm Yêu Yêu sắp bị chọc đến phát điên, mở miệng là công kích mạnh mẽ như dây pháo.
“Yêu Yêu…” Đinh Tư Thừa cũng bước tới, muốn kéo cô đi: “Chúng ta tới quán khác ngồi là được rồi, đừng gây chuyện ở đây.”
“Dựa vào đâu bắt chúng ta đổi? Nếu phải đổi cũng là họ đổi!” Lâm Yêu Yêu không hề khách khí, có lẽ thật sự đã phát điên, nếu không cô cũng không nổi nóng đến vậy. Cô hét vào mặt người đàn ông: “Anh tưởng đây là bếp ăn nhà anh à? Muốn thế nào thì được thế ấy? Muốn chia tay cũng phải tìm địa điểm thích hợp chứ, ở đây ồn ào cái gì?”
Diệp Uyên hoàn toàn không ngờ lại chọc được một “Trình Giảo Kim” tới đây, đầu tiên cũng hết sức ngạc nhiên sau đó lấy lại bình tĩnh, chi bằng cứ nhìn gương mặt đỏ hồng của Lâm Yêu Yêu bằng vẻ mặt thích thú. Đợi cô mắng xong, anh ta cũng không tức giận, nhìn người phụ nữ đối diện, hờ hững hỏi: “Bạn tốt của cô à?”
Người phụ nữ đó còn mải kinh ngạc, vô thức lắc đầu.
Diệp Uyên thấy vậy mới uể oải nhìn Lâm Yêu Yêu: “Đúng là thích lo chuyện bao đồng thật.” Nói xong anh lại nhướn mày: “Nhưng mà sao tôi trông cô quen quen nhỉ!”
“Đừng có giả bộ thân thiết!” Lâm Yêu Yêu gầm lên, nhưng một giây sau bất ngờ trợn trừng mắt, chỉ vào anh ta: “Anh… Anh chẳng phải là… Tôi nhớ ra rồi, hay lắm, thì ra là đồ công tử bột! Đồ vô liêm sỉ! Anh chẳng phải là gã lái cái xe rách đi khắp nơi đâm người đó sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Thì ra đầu gối cô bầm tím mấy ngày đều là nhờ có anh ta!
“Ha ha…” Bỗng nhiên Diệp Uyên lại cười lớn, hoàn toàn không một chút phẫn nộ: “Xem ra cô cũng nhớ tôi mãi chẳng quên đấy.”
Một giây sau, Đinh Tư Thừa phải ôm chặt Lâm Yêu Yêu định xông tới đánh nhau, chỉ còn lại tiếng gào thét của cô: “Tôi giết chết anh!”
“Anh à, bạn gái của anh hung dữ quá, mau chia tay với cô ta đi thôi.” Diệp Uyên nhịn cười, nhìn về phía Đinh Tư Thừa đưa ra đề nghị như một kẻ rỗi việc.
Đinh Tư Thừa chỉ muốn kéo Lâm Yêu Yêu đi, cũng chẳng hơi đâu để ý lời nói của người đàn ông ấy. Nhưng câu nói này càng làm khí nóng trong đầu Lâm Yêu Yêu bốc lên ngùn ngụt: “Đồ công tử bột không biết xấu hổ! Anh xúi giục ai chia tay hả? Anh điên khùng cái gì hả? Đồ đầu trâu mặt ngựa, tôi trù ẻo anh cả đời này không có người đàn bà nào sinh con trai cho anh!”
“Yêu Yêu, mau đi theo anh!” Đinh Tư Thừa hiểu tính cô. Cô không giận thì thôi, nếu thật sự tức giận thì cũng khiếp sợ lắm, anh phải liều mạng kéo cô đi.
Diệp Uyên nãy giờ vẫn cong môi cười, nhìn Lâm Yêu Yêu bị kéo đi ngày một xa, nhìn về phía cô vẽ một chữ “Tạm biệt” lên không trung.
“Đừng để tôi nhìn thấy anh lần thứ ba, nếu không tôi giết anh thật đấy!” Tiếng mắng chửi của Lâm Yêu Yêu vẫn còn vang vọng trong không khí.
Ở Ordos lại là một khung cảnh khác.
Không có cái nóng nực và âm u của Bắc Kinh. Chỉ cần ngước lên bất kỳ đâu là có thể thấy trời xanh mây trắng điểm xuyết cho đá ngọc bích, dịu dàng đa tình.
Cuộc họp báo cho buổi triển lãm đá quý diễn ra vào buổi chiều, nhưng trợ lý Hứa Đồng và tất cả các nhân viên tham gia triển lãm đều đã có mặt ở đây từ sáng sớm. Ngoài ra còn có sư phụ Bana, vì “Trăm hoa đua nở” do chính ta anh ta cắt mài, thế nên việc giới thiệu kỹ thuật ở đây chắc chắn thuộc về anh ta.
Khi Tố Diệp và Niên Bách Ngạn tới nơi, buổi họp báo đã bắt đầu.
Hứa Đồng với tư cách là người phát ngôn của tổng giám đốc, toàn quyền phụ trách buổi họp báo này. Ngoài vị trí của Hứa Đồng, trên ghế còn có sư phụ Bana, các cán bộ cao cấp của bộ phận kế hoạch, bộ phận marketing, họ đang lần lượt trả lời từng câu hỏi các phóng viên đưa ra.
Niên Bách Ngạn lại khá nhàn hạ, thậm chí các phóng viên còn chẳng phát hiện ra anh thầm lặng ngồi ở một góc. Tố Diệp phát hiện anh là một người không thích giao lưu cùng báo giới. Nghĩ lại cô thấy cũng phải, càng leo lên cao càng phải khiêm tốn, đây mới là đạo lý làm người.
Cô cùng anh ngồi trong góc, nhưng trên bục nói gì cũng chẳng nghe vào đầu, chỉ mải suy nghĩ về chuyện tối qua. So với lần ở nhà họ Diệp, tối qua dường như mới thật sự khó mà đối mặt.
Lần đó ở nhà họ Diệp, Niên Bách Ngạn cuối cùng không hề đi, tới tận khi trời sáng mới rời khỏi phòng cô, thật sự đã ở bên chăm sóc cô cả một đêm, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thoải mái, dường như không hề thấy có gì không ổn. Nhưng sáng nay thì khác. Mặc dù tối qua cô thật sự đã có một đêm không mơ mộng gì, nhưng lúc tỉnh dậy lại chần chừ không dám mở mắt. Cô sợ một khi mở mắt ra sẽ phải đối mặt với anh, hoặc chỉ cần quay đầu là sẽ nhìn thấy gương mặt anh.
Tóm lại cô bắt đầu lo sợ rồi.
Nhưng điều bất ngờ là Niên Bách Ngạn không ở trên giường, sờ tay sang bên cạnh cũng không còn hơi ấm, chứng tỏ không biết anh đã rời đi từ lúc nào. Sau khi cô đánh răng rửa mặt xong, đúng lúc anh từ ngoài quay về, ăn mặc chỉnh tề, thấy cô đã dậy chỉ khẽ nói một câu: “Xuống nhà ăn sáng đi!”
Cho tới tận bây giờ, khi cô ngồi cạnh bên anh trong góc khuất này, một không gian kín đáo như vậy nhưng cô cũng không thể mở lời hỏi tối qua anh đã đi đâu. Có lẽ anh chỉ là dậy hơi sớm một chút, hoặc có thể thật ra anh có tình nhân ở đây, tối qua anh đã tới chỗ người phụ nữ khác…
Tố Diệp không biết, cũng không muốn biết.
Chỉ có điều, từ sáng tới giờ, Niên Bách Ngạn rất tự nhiên, làm như tối qua hoàn toàn không xảy ra chuyện gì vậy, ăn nói nhẹ nhàng, khiến Tố Diệp trong khoảnh khắc có một cảm giác sai lầm, có phải người tối qua uống say là cô chứ không phải anh không? Niên Bách Ngạn ngược lại càng chu đáo với cô hơn, lúc ăn sáng còn không ngừng hỏi ý kiến của cô, thậm chí dọc đường cũng không im lặng như trước nữa, nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bên tai, giọng nói của anh lại vang lên, đồng thời anh cũng giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô.
Tố Diệp quay đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh có phần thoải mái.
“Em đang nghĩ, Hứa Đồng theo anh cũng xui xẻo quá. Cô ấy ở trên đỡ đạn, còn người làm ông chủ như anh lại ở dưới tự do nhàn hạ.” Thu lại những cảm xúc, cô thờ ơ đáp lại.
“Thế nào gọi là theo tôi?” Niên Bách Ngạn bị câu nói của cô chọc cười: “ Câu này nghe có chút châm chọc đấy.”
“Không phải là em trêu chọc, chỉ cảm thấy nhàn quá phát chán thôi.” Tố Diệp mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngáp ngủ: “Cứ tưởng được nhìn thấy cỏ cây hoa lá, nhìn thấy sơn dương, không ngờ cũng toàn là nhà cao tầng, thật là nhạt nhẽo.”
Niên Bách Ngạn không biết làm sao, lắc đầu: “Đưa em đi theo tôi là để học hỏi, đến để chơi sao?”
“Em vẫn mang theo tâm trạng đi du lịch mà.” Tố Diệp phản bác: “Anh thông minh tài giỏi như thế, đến cả chủ tịch cũng giao quyền cho anh rồi, em còn học cái gì?”
“Chuyện của nhà họ Diệp sớm muộn gì em cũng phải quan tâm.” Niên Bách Ngạn thấp giọng nói.
Tố Diệp bật cười: “Thôi đừng, em không có phúc để hưởng đâu.”
Thấy cô lại bắt đầu giận dỗi, Niên Bách Ngạn cũng thôi không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Anh nghĩ một lúc: “Hai ngày nữa là ngày hội Natamu một năm mới có một lần, có thể đưa em tới đó chung vui.”
Tố Diệp vốn đang suy sụp tinh thần nghe tới đây mắt sáng rực lên, chớp mắt với anh: “Ngày hội Natamu? Là cái gì vậy? Có vui không?” Tối qua cô cũng nghe nhân viên lễ tân khách sạn nhắc đến cái lễ hội gì đó, hình như rất là náo nhiệt.
Niên Bách Ngạn thấy cô phấn chấn trở lại, khóe môi nở một nụ cười yêu chiều. Anh đưa tay vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Đây là ngày hội truyền thống của dân tộc Mông Cổ, giống như một đại hội thể thao đặc biệt. Đương nhiên, ngoại trừ Nội Mông Cổ ra, những nơi có người Mông Cổ như Tân Cương, Thanh Hải, Cam Túc… đều sẽ tổ chức hoạt động này. Trước đây Natamu chỉ tổ chức trong nội bộ người Mông Cổ. Nhưng ngày nay đã mở rộng với bên ngoài, trở thành một hoạt động truyền thống đặc sắc mang tính quốc tế.”
“Thế vận hội?” Tố Diệp càng nghe càng thấy hứng thú.
“Chủ yếu là vật, cưỡi ngựa, bắn tên, ngoài ra còn một số môn thể thao hình thức nhỏ khác.” Niên Bách Ngạn cười: “Lễ hội Natamu đầu tiên được gọi là Tế Ngạo Bao, là lễ hội truyền thống do Thành Cát Tư Hãn giữ lại để kiểm duyệt quân đội và bảo vệ thảo nguyên. Mỗi lần tới thời điểm ấy, dân du mục trên thảo nguyên lại cưỡi con ngựa của nhà mình, mang theo đủ loại thực phẩm, dược phẩm tụ họp trên thảo nguyên rộng lớn, cùng nhau dựng nhà bạt màu trắng, cực kỳ náo nhiệt.”
“Trời đất ơi, đẹp quá!” Tố Diệp chỉ nghĩ tới thôi cũng đã chảy nước miếng, không thể kiềm chế tâm trạng kích động: “Vậy em nhất định phải tới xem.”
“Được!” Niên Bách Ngạn đồng ý: “Buổi đấu giá cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta có thể ở lại đây thêm hai ngày.”
Suýt nữa thì Tố Diệp hét lên sung sướng. Một người đàn ông luôn đặt thời gian và công việc lên hàng đầu lại phá lệ đáp ứng yêu cầu của cô. Cô đang định làm trái lương tâm lên tiếng khen ngợi anh vài câu, bỗng phát hiện đầu mày anh nhíu chặt, bất giác kinh ngạc. Cô quay đầu nhìn về phía bục phát biểu, vừa hay trên màn hình lớn, sư phụ Bana đang giải thích về công nghệ cắt mài. Chỉ có điều, ngón tay anh ta hơi run rẩy.
Trái tim cô cũng run lên vô cớ.