Cô nhìn đi chỗ khác, hít thật sâu để đè nén sự ngột ngạt trong lòng.
Lúc này Diệp Ngọc mới lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng nhưng lộ rõ vẻ ganh ghét: “Diệp Lan! Em thân với chị hai như thế từ khi nào vậy?”
Diệp Lan còn chưa kịp trả lời, Tố Diệp đã từ tốn tiếp lời cô ta: “Hết cách thôi, ai bảo tôi và Diệp Lan đã đạt được một thỏa thuận ngầm.” Dứt lời, cô cầm một quả táo lên tay, tung hứng lên xuống hai lần rồi cắn một miếng hơn phân nửa.
Diệp Ngọc nghe xong chẳng hiểu chuyện gì, Niên Bách Ngạn cũng hơi nhướng mày. Tố Diệp không quan tâm tới họ, giơ tay bá vai Diệp Lan: “Em nói đi!”
“Đương nhiên rồi!” Diệp Lan vô cùng hợp tác, lắc lắc ngón tay trước mặt Diệp Ngọc: “Ý của thỏa thuận ngầm là… không thể nói cho mọi người biết được.”
“Hai cái đứa này!” Diệp Hạc Phong ngồi bên cười sảng khoái.
Còn Niên Bách Ngạn hình như nghĩ ra chuyện gì đó, bờ môi anh ẩn hiện một nụ cười.
Diệp Lan lại làm nũng Tố Diệp: “Chị hai thân yêu! Nể tình hai chúng ta là quân đồng minh, chị tiết lộ cho em biết chiếc áo khoác này chị mua ở đâu đi. Em cũng muốn mua một chiếc, nhìn đẹp chết đi được!”
Tố Diệp nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Màu này không hợp với em đâu, đừng mua!”
“Ai nói vậy! Màu này tôn da lắm mà. Với lại, màu này năm nay đang mốt. Em thấy tuần lễ thời trang bên Milan có rất nhiều kiểu điều sử dụng tông màu này.” Diệp Lan bắt đầu lắc lắc cánh tay cô: “Chị gái tốt! Nói cho em biết đi!”
“Cái này…” Tố Diệp lại chợt ấp úng, nửa ngày một thốt ra được một câu: “Đây là áo người khác tặng, không mua được ở Bắc Kinh đâu.”
“Đại gia à! Em thấy thiết kế và chất liệu này chắc chắn không rẻ đâu. Chị mặc lại vừa như in, nhất định là đặt may rồi. Ai mà hiểu chị thế?” Hiếm khi nào Diệp Lan lại cố chấp không chịu buông tha như vậy.
Nhưng Tố Diệp càng lúc càng thiếu tự nhiên.
Trong lúc Diệp Lan đang hi hi ha ha, Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, lên tiếng: “Là anh mua cho chị ấy!”
Một câu nói đã hoàn toàn chặn đứng màn gạn hỏi của Diệp Lan, còn ngón tay Tố Diệp thì khẽ run lên. Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn như suy nghĩ gì đó. Diệp Ngọc ngồi bên thì vờ tươi cười bề ngoài, Nguyễn Tuyết Cầm cũng dừng tay, nhìn qua nhìn lại Niên Bách Ngạn và Tố Diệp mấy lượt. Vẫn là Diệp Lan phá vỡ sự bất thường, cố ý chau mày: “Anh rể! Anh cũng bất công quá đấy. Cùng là em vợ, thế mà đồ anh tặng em chẳng có thành ý chút nào.”
“Tặng em cái vòng tay kim cương đó mà còn không thành ý sao?” Niên Bách Ngạn cười: “Chiếc vòng đó của em nếu tung ra thị trường, giá không hề rẻ đâu đấy.”
Diệp Lan nghiến răng: “Anh rể! Anh kinh doanh kim cương, tặng luôn người ta kim cương thì có thành ý sao? Khác gì người bán thịt lợn tặng thịt cho người ta, người ta sẽ tưởng bán không hết mang đồ thừa ra tặng đấy.”
Nụ cười bên môi Niên Bách Ngạn càng đậm thêm. Anh không nói gì, khiến người ta ngỡ rằng anh đã ngầm thừa nhận.
“Đồ anh tặng chị hai đâu có như thế, vừa nhìn là biết được chuẩn bị kỹ lưỡng.” Diệp Lan dường như không sợ đắc tội với Diệp Ngọc, dáng vẻ con bé hậm hực hệt như một bé con đang giành đồ chơi.
Tố Diệp vốn định lên tiếng nhưng một giây sau lại quyết định im lặng. Cô muốn xem xem Niên Bách Ngạn trả lời thế nào, hoặc có thể anh vốn không định trả lời. Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của cô, anh lại đáp một cách cực kỳ nhẫn nại: “Đó là vì chị hai em ở Nam Phi, đo người để đặt may cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
Câu trả lời này cực kỳ thản nhiên, như một câu nói rất đỗi bình thường cũng như một câu trả lời hợp lý nhất. Nhưng những người hiểu Niên Bách Ngạn sẽ nghe ra được một điểm quan trọng. Đó chính là, bộ quần áo này chính anh đã mất thời gian đi đặt may. Một người như anh, nếu không cần thiết chắc chắn sẽ không để phí hoài một giây một phút nào, lại còn đo các vòng đặt làm, điều đó có nghĩa, anh cùng đi với cô.
Tố Diệp thông minh như vậy, đương nhiên nghe ra ý của anh. Cô lén nhìn Diệp Ngọc. Rõ ràng cô ta không nghe ra. Không chỉ cô ta, có thể những người khác cũng mù mờ, vì không ai có ý kiến bất đồng.
Chiếc áo khoác trên người cô đúng là do Niên Bách Ngạn tặng, cũng được đặt may ở Nam Phi như anh nói. Cô không bao giờ quên được ngày hôm ấy. Rất lâu họ mới có được nửa ngày rảnh rang. Buổi chiều đầy nắng, anh và cô nắm tay nhau đi dạo phố. Khi đi qua một một đám đông, phía sau có người thì thầm:
Nhìn đôi tình nhân phía trước kìa, đẹp đôi quá!
Nghe xong câu ấy, cô bỗng đỏ bừng mặt còn anh thì mỉm cười.
Khi đi qua một cửa hàng cắt may cao cấp, cô đã nhìn thấy chiếc áo khoác này trong tủ kính. Ban đầu cô chẳng cảm thấy gì, nhưng Niên Bách Ngạn cứ kiên trì bắt cô thử, còn nói cô hợp với màu này. Cuối cùng cô đành thử bừa, sau đó còn ngây ngốc nhìn thấy Niên Bách Ngạn trả tiền đặt cọc. Khi bà chủ đích thân ra đo người để cắt may cho cô, còn nói:
Bạn trai cô phải không? Đúng là một người đàn ông kiên nhẫn, lại có con mắt độc đáo.
Anh đúng là rất nhẫn nại, vì tổng cộng cả thời gian chỉnh sửa mất gần ba tiếng đồng hồ. Con mắt của anh cực kỳ độc đáo, đúng như anh nói, cô bắt đầu yêu điên cuồng tông màu này. Suýt nữa thì cô quên mất, anh là một thương nhân kim cương, khả năng phối màu đương nhiên cao hơn người bình thường.
Diệp Lan chu môi: “Anh rể! Vậy lần sau anh có thể đặt cho em một bộ không?”
“Chiếc vòng tay đó của em đắt hơn chiếc áo này nhiều.” Anh né tránh.
“Thật sao? Không ngờ quà của em giá trị nhất.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Trong hai người, em là ngoan nhất, đương nhiên phải tặng em quà giá trị nhất rồi.”
Tố Diệp thầm nghiến răng. Ngậm máu phun người, định nói cô hư phải không?
Diệp Lan nghe xong nhảy nhót tung tăng, Diệp Ngọc lãnh đạm chen vào một câu: “Bách Ngạn à! Anh đối xử với em vợ còn tốt hơn cả với vợ đấy.”
Niên Bách Ngạn không nói gì.
Tố Diệp nghe xong câu ấy bỗng cười khẩy: “Diệp Ngọc! Chị việc gì phải ghen tức? Chị đường đường là phu nhân tổng giám đốc, là Niên phu nhân. Cái danh hiệu này lại chẳng đắt giá hơn nhiều chiếc vòng tay kia ấy à!”
Diệp Ngọc cười: “Cũng phải!”
Niên Bách Ngạn im lặng nhìn hai người phụ nữ ngấm ngầm đả kích nhau. Anh không hề lo lắng Tố Diệp sẽ chịu thiệt thòi, với bản lĩnh mồm mép của cô, muốn làm người khóc là chuyện vặt. Niên Bách Ngạn đoán không sai. Tố Diệp đã phản kích, còn lôi luôn cả anh vào cuộc: “Nhưng mà tôi cũng phải nhắc chị một câu. Cái danh hiệu đó không dễ gánh vác vậy đâu. Nói không chừng chị ở đây ngày đêm thương nhớ, chồng của chị lại ở đâu đó ôm ấp, vui vẻ với người con gái khác trên giường đấy.”
Mặt Diệp Ngọc biến sắc.
Còn Niên Bách Ngạn thì thầm lắc đầu khó xử.
Diệp Hạc Phong thấy hai cô con gái bắt đầu tranh cãi, bèn đặt mạnh tách trà xuống bàn: “Được rồi! Ăn cơm thôi!”
Tố Diệp là người đứng dậy bỏ đi đầu tiên, Diệp Lan thấy tình hình không ổn cũng đi theo. Niên Bách Ngạn là người đứng lên cuối cùng. Đợi mấy người đã vào nhà ăn hết, anh kéo tay Diệp Ngọc lại, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Diệp Ngọc bình tĩnh cười: “Chẳng phải anh cũng đang lợi dụng tôi sao? Chúng ta giống nhau cả thôi!”
Niên Bách Ngạn buông tay, trên gương mặt góc cạnh không hề thấy một chút xao động: “Về đấu võ mồm, cô không phải đối thủ của Diệp Diệp đâu.”
“Thế thì phải xem anh thiên vị ai?” Diệp Ngọc sát lại gần anh: “Đừng quên! Ngày nào còn chưa ly hôn bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi không muốn, anh cũng đừng hòng!”
Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, một sự nguy hiểm lóe lên trong ánh mắt: “Diệp Ngọc! Bắt đầu từ khi nào cô đã dám uy hiếp cả tôi rồi?”
“Tôi đương nhiên không dám uy hiếp anh.” Gương mặt Diệp Ngọc vẫn rất hiền dịu, nhưng từng câu từng chữ sắc bén: “Tôi chỉ học anh thôi, để bảo vệ người mình yêu… không từ thủ đoạn!”
Tố Diệp đang đi vào cửa nhà ăn, quay đầu chợt nhìn thấy cảnh ấy. Nét mặt Diệp Ngọc dịu dàng, gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn thì đang cười mỉm. Tim cô nghẹn lại, quay đầu đi thẳng.
Bữa cơm bắt đầu.
Hiếm khi nhà họ Diệp lại đầy đủ tất cả mọi người. Diệp Hạc Phong rất hài lòng. Diệp Hạc Thành thì hớn hở. Nguyễn Tuyết Cầm ung dung, điềm đạm. Diệp Lan vẫn rất náo động. Diệp Ngọc vô cùng mềm mỏng. Diệp Uyên thì cúi đầu không nói một câu. Và Nguyễn Tuyết Mạn cuối cùng đã chịu lộ diện. Quả đúng như Diệp Lan miêu tả, má bà ta sưng lên hệt như bánh bao, vết móng tay dính trên mặt còn chưa tan hết.
Bà ta khó chịu ngồi bên cạnh Diệp Hạc Phong. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp tức tối, trước đây còn chào hỏi đại khái, hôm nay hoàn toàn coi cô như người vô hình.
Tố Diệp cũng chẳng hơi đâu quan tâm.
Cô bị sắp xếp ngồi bên tay trái Diệp Hạc Phong, bên cạnh là Diệp Uyên, rồi tới Diệp Lan và Nguyễn Tuyết Cầm. Bên tay phải ông là Nguyễn Tuyết Mạn, tới Diệp Hạc Thành, Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc. Thế nên Tố Diệp chỉ cần ngẩng lên là có thể chiêm ngưỡng gương mặt bánh bao của Nguyễn Tuyết Mạn, liếc mắt là nhìn được về hướng của Niên Bách Ngạn.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, điện thoại của Tố Diệp chợt rung lên, cô cúi đầu xuống, lấy ra xem, ai ngờ là Diệp Lan. Cô không nhìn được nét mặt của Diệp Lan, nhưng cũng có thể đoán ra biểu cảm của con bé, thể hiện cả trong đoạn tin ngắn ngủi chỉ một câu:
Chị thấy giống bánh mỳ hơn hay giống bánh bao hơn?
Sau đó là một hàng icon mặt quỷ.
Tố Diệp vốn còn đang nhịn, bị Diệp Lan kích thích, cuối cùng không chịu nổi cô phải phì cười thành tiếng. Sau khi thấy mọi người nhìn về phía mình, cô vội nghiêm túc trở lại, nhanh chóng gõ một dòng tin trả lời:
Giống bánh bao chứ! Cái loại nhân dưa chua, từ xa đã ngửi thấy mùi ấy!
Thế là cô nghe thấy Diệp Lan đầu kia cũng khúc khích.
Nguyễn Tuyết Mạn ngồi đối diện tức giận, đập tay xuống bàn, chỉ vào Tố Diệp và Diệp Lan: “Hai đứa chúng bay cười cái gì? Có phải đang cười tao không?”
Diệp Lan không ngừng xua tay: “Không, không, không! Vừa rồi con chỉ chợt nhớ tới một chuyện hài thôi.”
“Thế thì nhất định là mày đang cười tao!” Nguyễn Tuyết Mạn dồn mọi bực tức lên đầu Tố Diệp.
Tố Diệp còn lâu mới nhịn bà ta. Còn chưa đợi mọi người động đũa, cô đã kéo một suất món “Phật leo tường” tới, từ từ mở nắp, hít một hơi, đầu không ngẩng lên: “Tôi đang cười bà đấy, thì sao nào? Nếu không có người tài xế hôm qua, e là hôm nay toàn thể nhân dân Trung Quốc đều đang cười bà.” Nói tới đây cô mới ngẩng đầu nhìn bà ta: “À đúng rồi! Bà còn phải cảm ơn tôi đấy, chính tôi đã bảo ông ấy ngăn không cho họ quay phim.”
“Mày…” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ. Đôi mắt bị gò má sưng vù che mất, sắp không nhìn thấy gì nữa, những vẫn cố mở to: “Mày với mợ mày giống hệt nhau đều là loại thô bạo, không nói lý lẽ!”
“Bộp” một tiếng. Diệp Hạc Phong giận dữ quát lên: “Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nguyễn Tuyết Mạn! Bà còn định để cái nhà này sống yên ổn không? Đầu tiên là tới Nam Phi giấu tôi làm chuyện đó, giờ lại ra đường ẩu đả như mấy mụ chanh chua. Bà con giống mẹ của hai đứa con không? Bà bảo con trai con gái biết giấu mặt đi đâu?”