“Con định đi đâu?” Nguyễn Tuyết Cầm cảm thấy có phần không yên tâm.
Con ngươi Diệp Lan đảo đảo: “Tới Hồng Kông ạ, con đến nhà một người bạn. Trước sau kỳ nghỉ Tết, chỗ nào ở Hồng Kông cũng giảm giá, coi như là con xả stress.”
Nguyễn Tuyết Cầm thở dài: “Thôi được rồi! Ra ngoài tránh mặt cũng được, nhưng nhớ là tới nơi ngày nào cũng phải gọi điện báo bình an cho mẹ.”
“Con biết ạ!” Diệp Lan dựa vào người Nguyễn Tuyết Cầm, khẽ đáp.
Nhưng trái tim của cô thì bay tới tận Vân Nam rồi.
Tố Khải, giờ tất cả mọi việc đều đang hỗn loạn, chỉ mong anh vẫn bình an vô sự. Nhất định phải ở Vân Nam đợi em đấy!…
Trong cùng một thành phố.
Có những lúc rõ ràng là đứng dưới cùng một bầu trời, vậy mà có người vòng đi vòng lại mãi vẫn không thể gặp được nhau, chớp mắt đã là cả đời người. Lại có lúc rõ ràng là mỗi người một hướng, những người ta không muốn gặp lại như oan gia ngõ hẹp, tránh kiểu gì cũng không được.
Ví dụ như… Bạch Băng.
Từ sau khi ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, Tố Diệp liền cảm thấy tần suất được gặp ngôi sao của mình mỗi lúc một cao.
Giống như vào giờ phút này, chỉ đi dạo phố mua sắm thôi cô vẫn bắt gặp người phụ nữ ấy.
Từ lần trước, Niên Bách Ngạn đấu thầu thành công mỏ kim cương ở Nam Phi, rồi cá cược thắng một ván cược không mất gì với người thương nhân tên là Vincent ấy, Tinh Thạch đã thành công gia nhập trung tâm thương mại cao cấp toàn cầu Bright của Vincent, một trong số các cửa hàng được mở tại Bắc Kinh.
Tố Diệp vô tình đặt chân vào đây.
Càng là một khu vực xa hoa thì lại càng yên tĩnh. Lượng khách hàng ở đây hoàn toàn không thể so sánh với Đông Đơn, Vương Phủ Tỉnh, nhưng lại vượt hơn đường Kim Bảo. Những khách hàng được ra vào cửa hàng này đều không thể xem thường. Chưa biết chừng chỉ là một người phụ nữ đi ngang qua bên cạnh thôi cũng rất cao giá.
Vì đây là nơi tụ hội những thương hiệu đẳng cấp trên khắp thế giới, còn có cả những cửa hàng độc lập, độc nhất vô nhị của các nhà thiết kế.
Lên tầng hai thì không khí nhộn nhịp hẳn lên.
Từ xa Tố Diệp đã nhìn thấy không ít phóng viên, nhà báo. Cô đang định quay người rời đi theo phản xạ thì nghe thấy có một ký giả len giữa đám đông, cao giọng hỏi: “Băng Băng! Cô không phải là người phát ngôn của Tinh Thạch, tại sao hôm nay lại xuất hiện trong cửa hàng chi nhánh của Tinh Thạch?”
Cô sững người, liếc mắt nhìn qua mới thấy Bạch Băng đang bị một nhóm người vây kín.
Hôm nay Bạch Băng ăn mặc cũng khá thoải mái. Một chiếc mũ lưỡi trai, một bộ quần áo thể thao hồng nhạt, không còn vẻ diễm lệ khêu gợi như khi ở trên màn ảnh, mà có thêm vài phần thanh tú, thuần khiết.
Tố Diệp chau mày, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Bạch Băng ở gần đó như làm thiêu rụi đôi mắt cô.
Cô nghe thấy Bạch Băng lên tiếng, giọng nói không quá to, không quá nhỏ, vừa đủ để lọt vào tai cô.
“Tuy rằng tôi không phải người phát ngôn của Tinh Thạch, nhưng tôi chỉ chung tình với trang sức của một mình Tinh Thạch thôi, tôi là fan của Tinh Thạch mà.”
Tố Diệp hừ một tiếng.
Trong đám phóng viên có người hỏi: “Băng Băng! Anh Niên có biết cô tới cửa hàng chi nhánh này không? Nếu bây giờ cô nói với anh ấy, anh ấy có tới đây ngay lập tức không?”
“Chuyện này…” Bạch Băng cố ý kéo dài giọng: “Đây hình như là chuyện riêng tư của tôi và anh ấy thì phải.”
“Tiết lộ một chút đi mà Băng Băng. Thêm nữa, quãng thời gian này nhà họ Diệp liên tục xảy ra chuyện, cô có biết sự tình không?”
“Đúng đấy, Băng Băng! Trước đây cô luôn nói quan hệ của mình với Tinh Thạch không tồi. Bây giờ Tinh Thạch lại xảy ra một chuyện động trời như vậy, cho chúng tôi một chút thông tin nội bộ đi.”
Bạch Băng mím môi, nụ cười càng trở nên thùy mị như tiểu thư khuê các. Cuối cùng cô ta nói một câu: “Mọi người đừng như vậy. Tôi chỉ tới đây mua đồ thôi. Đừng coi tôi như người phụ nữ bên cạnh anh Niên như thế.”
“Băng Băng…”
Tố Diệp chứng kiến cảnh ấy trong bình thản, ánh mắt không một chút biểu cảm.
Khi Bạch Băng đuổi được đám phóng viên về, quay lại phòng ngủ mà cửa hàng đã chuẩn bị cho cô ta, không ngờ lại nhìn Tố Diệp, nhất thời ngỡ ngàng.
Tố Diệp đã gọi sẵn cafe, ngồi trên sofa đợi cô ta. Sau khi thấy cô ta đi vào, cô chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Cô mệt quá rồi phải không? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Cuộc gặp mặt này có chút đường đột, lại còn là một người không thể ngờ tới, Bạch Băng đứng ngoài cửa hơn một phút mới phản ứng lại. Cô ta tiện tay khép cánh cửa phòng nghỉ lại, nhanh chóng nở nụ cười, nho nhã hệt như đang trả lời phỏng vấn.
Nhưng đập vào mắt Tố Diệp chỉ toàn là giả dối.
“Không ngờ lại được gặp cô ở đây!” Bạch Băng ngồi đối diện với cô. Dù cho cô ta ăn mặc khá thoải mái nhưng cũng không hề toát ra vẻ mệt mỏi.
So với Bạch Băng, hôm nay Tố Diệp ăn mặc nổi trội, chèn ép hơn một chút. Nếu ai không hiểu sự tình, đại bộ phận đều sẽ cho rằng Tố Diệp là người chủ động tới gây sự. À, mà không sai. Tố Diệp cũng cảm thấy hôm nay cô chủ động kiếm chuyện.
Cái cô Bạch Băng này, cô đã thấy ngứa mắt lâu rồi, từ lúc ở trấn Thiên Đăng.
Trên người Bạch Băng là một bộ quần áo thỏ trắng. Tố Diệp thì khác, phía trên là chiếc áo đen được thiết kế bó sát người, bên dưới là chiếc chân váy xếp tầng dài tới đầu gối màu xanh dương. Bên ngoài cô tùy ý khoác thêm một chiếc áo dạ màu trắng sữa, đồng màu với chiếc túi xách đặt bên cạnh tách cafe. Mái tóc dài đen tuyền không được buộc lên mà để thả tự do. Gương mặt cô cũng sáng sủa hệt như màu chiếc áo dạ, còn có phần trắng nhợt. Cô chỉ thoa một chút son môi nhạt nhòa, màu hồng phấn của cánh đào.
Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền đơn giản. Nhưng những người sành sỏi nhìn qua là có nhận thấy ngay viên kim cương trên đó không phải hạng xoàng. Còn lại, không còn một thứ trang sức nào khác, gọn gàng vô cùng.
Sau khi nghe Bạch Băng nói xong, Tố Diệp cười khẽ: “Nếu không tính cậu chủ nhà họ Diệp thì tôi chính là cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch. Cô cảm thấy gặp được tôi ở đây là chuyện bất ngờ lắm sao?”
Một người thường xuyên lăn lộn trong giới giải trí như Bạch Băng, sao có thể không nghe ra giọng điệu khiêu khích của cô? Sau khi hơi ngẩn người giây lát, cô ta lập tức tìm lại được nụ cười: “Vậy sao? Tôi chẳng hiểu biết gì mấy chuyện làm ăn thương trường.”
Tố Diệp không ép cô ta quá đáng, chỉ khẽ đẩy một trong hai ly cafe tới trước mặt cô ta: “Mocha vừa mới pha. Thế là đủ cho cuộc gặp gỡ tình cờ của chúng ta.”
Bạch Băng không động vào tách cafe mà chỉ mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi không uống cafe.”
“Tôi còn chẳng quan tâm, cô sợ cái gì?” Tố Diệp cầm chiếc thìa nhỏ lên khẽ nguấy lớp cafe trên cùng.
Lớp chất lỏng thơm nồng khẽ sóng sánh, trở thành một vòng xoáy nhỏ.
Nụ cười trên môi Bạch Băng khựng lại, một lúc lâu sau mới bật cười: “Cô cũng biết chúng tôi làm diễn viên mà, nghiêm khắc với cái miệng của mình trước thì mới giữ được dáng của mình.”
“Kể cả cô có gầy như tia sét, sợ rằng Niên Bách Ngạn cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu.” Tố Diệp bất ngờ nói.
“Cô nói thế là ý gì?” Ánh mắt Bạch Băng ngập tràn vẻ cảnh giác.
Tố Diệp bưng cốc cafe lên, nhìn dòng nước vẫn còn đang xoay tròn trong cốc. Cô hơi chần chừ một lát nhưng chắc mấy chốc ánh mắt chợt lạnh ngắt. Cô khẽ nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, thản nhiên nhìn Bạch Băng.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, phòng nghỉ này lại khá yên tĩnh, thế nên cô không cần sợ bị người khác moi móc được scandal gì.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Kể một chút đi, chuyện giữa cô và Niên Bách Ngạn.”
Bạch Băng không ngờ cô lại nói vậy, bất chợt trở nên ngượng ngập: “Cô nói gì thế? Cái gì gọi là chuyện giữa tôi và Niên Bách Ngạn?” Dứt lời, cô ta cũng chẳng sợ béo nữa, cầm cafe lên uống một hớp.
Có lẽ khi cafe tràn xuống cổ họng rồi cô ta mới chợt nhận ra, lại vội vàng đặt cái tách xuống.
Tố Diệp quan sát từng động tác của cô ta, cười nhạt rồi bổ sung: “Cô có thể kể với tôi quá trình trước và sau khi cô trở thành tình nhân của Niên Bách Ngạn. Ví dụ như, hai người bắt đầu từ khi nào, hay là tại sao lại chia tay?”
Cả người Bạch Băng run lên. Cô ta trợn trừng hai mắt, nhìn Tố Diệp chằm chằm, rồi vô thức buột miệng: “Làm sao cô biết chuyện này? Bách Ngạn nói với cô chuyện của hai chúng tôi ư?”
Một câu khiến làm đáy lòng Tố Diệp lạnh ngắt.
Chẳng qua cô chỉ suy đoán mà thôi, không ngờ lại thật sự tìm ra chân tướng chuyện Bạch Băng là tình nhân của Niên Bách Ngạn!
Từ lúc ở trấn Thiên Đăng, Tố Diệp vẫn luôn suy nghĩ. Tại sao Bạch Băng có thể nhắc tới tên Niên Bách Ngạn mà không hề kiêng dè như vậy. Rồi sau đó, Bạch Băng hết lần này tới lần khác làm cho scandal của mình trở nên nóng bỏng, lúc đó tất cả mọi người đều tin chắc người Niên Bách Ngạn ngoại tình chính là Bạch Băng. Lúc đó tuy rằng cô biết tất cả mọi chuyện đều là Niên Bách Ngạn đang bảo vệ cô. Nhưng chuyện khiến cô thấy khó hiểu chính là, cho dù là một người dựa vào scandal để thành danh, cũng không thể nào sẵn sàng hy sinh mà không màng tới tiếng tăm của mình như vậy? Huống hồ một diễn viên đã có danh tiếng như Bạch Băng, còn cần thiết tạo scandal để nổi tiếng không?
Ẩn tình bên trong cô không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng giác quan trời sinh của người phụ nữ nói cho cô biết, cô Bạch Băng đó chưa chắc đã chỉ đơn giản là muốn tạo scandal như thế. Cô ta tận tâm tận lực giúp đỡ Niên Bách Ngạn, lẽ nào không cần một chút hồi đáp?
Cô không muốn hỏi Niên Bách Ngạn chuyện quá khứ, mà Niên Bách Ngạn sau khi bị cô truy hỏi chuyện có phải có tình nhân hay không cũng đã thể hiện rõ thái độ, trước đây anh không thiếu phụ nữ.
Ai cũng có quá khứ.
Chỉ cần trái tim Niên Bách Ngạn vẫn thuộc về cô là đủ rồi.
Từ ngày quyết định đi theo Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đã hiểu rõ. Trước đây cuộc đời Niên Bách Ngạn có bóng hình phụ nữ, tương lai cũng sẽ có. Cô biết mình sẽ phải cùng rất nhiều người phụ nữ tranh đoạt Niên Bách Ngạn, dốc sức để thu hút ánh mắt của Niên Bách Ngạn, để trong lòng anh, trong mắt anh chỉ có một mình mình.
Nhưng, như vậy là bất công.
Hôm nay sau khi gặp Bạch Băng, Tố Diệp liền cảm thấy giữa cô và Niên Bách Ngạn, ngay từ đầu đã là một cuộc gặp gỡ không công bằng.
Cô có thể toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông này, chỉ cần anh yêu cô.
Nhưng hôm nay tiền đề ấy không còn nữa, ít nhất cô cũng phải giành giật cho mình một chút công bằng nhỏ nhoi đó chứ?
Bạch Băng cũng đã ý thức được mình vừa lỡ lời. Cô ta cố gượng cười để che giấu sự mất mặt trong lòng, hắng giọng nói: “Bách Ngạn có biết cô tới tìm tôi không?”
“Cô muốn để anh ấy biết?” Tố Diệp cười khẩy. Chắc chắn Bạch Băng cũng không dám rêu rao chuyện ngày hôm nay ra ngoài.
Quả nhiên, Bạch Băng nói hơi gấp: “Đương nhiên là không muốn!”
Cả hai đều là người thông minh. Tố Diệp nhạy bén mà Bạch Băng cũng không ngu ngốc. Cô ta biết sảy chân một lần sẽ để lại sai lầm muôn đời. Nếu để Niên Bách Ngạn biết được chuyện này, chỉ sợ sau này giới giải trí sẽ không còn chỗ cho cô ta đứng nữa.
“Cứ nói đi! Tôi có rất nhiều thời gian để nghe cô kể chuyện.” Tố Diệp ung dung.
Bạch Băng thở dài, do dự: “Cô muốn biết thật sao?”
Tố Diệp nhíu mày: “Cô không nói cũng được thôi. Tôi sẽ đi hỏi thẳng anh ấy. Cô cũng trót nói ra rồi, chắc là anh ấy cũng không dám giấu tôi.”
Câu nói ấy đủ để Bạch Băng hình dung rõ ràng vị trí của cô trong lòng Niên Bách Ngạn.
Thấy vậy, cô ta cũng chẳng biết làm cách nào, đành gật đầu: “Tôi đúng là tình nhân của Niên Bách Ngạn, ý tôi là trước đây.”
Ngoài mặt Tố Diệp tỏ ra vô cảm, nhưng ruột gan thì đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim châm vào.
“Kỳ thực một người đàn ông như Niên Bách Ngạn, anh ấy không chủ động mở lời thì cũng đã có rất nhiều người phụ nữ tự nhào tới rồi.” Bạch Băng khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi. Có thể nhận ra, cô ta rất muốn tự tẩy trắng cho hình tượng của mình.
Tố Diệp cười nhạt.
“Tôi… được Niên Bách Ngạn bao nuôi ba năm, có lẽ là người lâu dài nhất trong số tình nhân của anh ấy rồi.” Bạch Băng nói một cách khó khăn.
Ngón tay Tố Diệp run lên.
Cô biết Niên Bách Ngạn có phụ nữ, nhưng nghe câu này vẫn thật đau tai.
“Chắc cô sẽ không tin…” Bạch Băng liếm môi, hít sâu một hơi: “Bách Ngạn là người đàn ông đầu tiên của tôi, lần đầu tiên của tôi là dành cho anh ấy. Tôi đi theo anh ấy ba năm, chưa một lần phản bội, cam lòng tình nguyện, hoang tưởng rằng anh ấy là bạn trai của mình, thậm chí… là chồng của mình.”
Tố Diệp cầm chặt tách cafe trong tay, từng khớp ngón tay đau nhức.
Bạch Băng từ tốn nhấp cafe, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện của cô ta và Niên Bách Ngạn. Ban đầu cô ta còn có chút khó khăn, ngôn từ thận trọng. Nhưng dần dần, cùng với những hình ảnh đẹp đẽ hiện lên, ngữ điệu của Bạch Băng cũng mỗi lúc một tự nhiên và vui vẻ hơn.
Lúc Bạch Băng quen Niên Bách Ngạn, anh còn chưa về nước.
Mà lúc đó Bạch Băng cùng một người chị em ra nước ngoài. Vốn dĩ cô ta chỉ muốn đi chơi để mở rộng tầm mắt một thời gian rồi về nước. Ai ngờ sang tới nước ngoài, cô ta lại quen thêm một vài người bạn, đều xuất thân từ giới kinh doanh, bình thường hay đưa cô đi ăn uống cũng vui vẻ.
Và cô ta đã biết mặt Niên Bách Ngạn trong một buổi tiệc.
Chỉ một cái nhìn thôi, trái tim Bạch Băng cũng đã trầm luân.
Lúc đó Niên Bách Ngạn vẫn chưa nghiêm nghị như bây giờ, nhưng anh cũng đã thể hiện được tài năng và sự nhạy bén của mình tại một công ty con của Tinh Thạch. Trong buổi tiệc đó, anh đã trở thành người đàn ông xuất sắc nhất trong mắt rất nhiều phụ nữ.
Một trong số những người bạn của cô ta làm ở ngân hàng, vừa hay lại có quan hệ hợp tác với công ty con đó của Tinh Thạch, bèn kéo cô lên, chủ động bắt chuyện với Niên Bách Ngạn.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Bạch Băng như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Cô ta không hề nghĩ trên đời lại có một người đàn ông như thế, giống như bẩm sinh đã phát ra ánh sáng. Bất luận anh đi tới đâu cũng khiến người ta phải dừng bước ngắm nhìn.
Lúc được bắt tay với Niên Bách Ngạn, Bạch Băng căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.
Chỉ tiếc là, ánh mắt Niên Bách Ngạn chẳng hề dừng lại trên người cô ta, mà lại tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác với người bạn bên cạnh.
“Cứ như thế, lần đầu tiên gặp nhau, chỉ có tôi nhớ anh ấy, còn anh ấy không hề nhớ tôi.” Bạch Băng cười khổ, nói với Tố Diệp.
Tố Diệp cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén khẽ rạch qua huyết quản, khi hô hấp làm cô đau đớn và khó nhọc.
“Lần gặp lại của tôi và Niên Bách Ngạn đã là một năm sau đó.” Bạch Băng nói tiếp.
Năm đó sự nghiệp của Bạch Băng phát triển rất tệ. Rất nhiều lần thử vai gặp thất bại, nếu không thì cũng gặp lừa đảo. Bao nhiêu tiền khó khăn vất vả lắm mới kiếm được đều bị lừa sạch.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ còn cách bán thân.
Đương nhiên, cái gọi là bán thân tức là đi làm người mẫu. Cô ta nhận đi biểu diễn khắp mọi nơi, bất kể ở đâu, chỉ cần kiếm được tiền là sẽ không kén chọn. Vì dáng người cô ta cũng cao ráo, lại xinh đẹp, nên chẳng mấy chốc đã được một người quản lý coi trọng, ký hợp đồng và đưa cô ta đi trình diễn.
Đó là một tay lão làng trong giới người mẫu, cũng là một con bướm hoa giữa những người đàn ông xung quanh. Sau đó có một ngày, chị ta tìm tới Bạch Băng, cho cô ta một khoản thù lao hậu hĩnh. Bạch Băng kinh ngạc không hiểu chuyện gì, người quản lý tươi cười nói với cô ta rằng, muốn cô ta tối đó cùng các chị em tới một phòng VIP được chỉ định trước, phục vụ mấy nhân vật tầm cỡ.
Lúc này Bạch Băng mới hiểu ra, liên tục từ chối, nói mình chỉ đi trình diễn thôi, không tiếp khách.
Người quản lý tỏ ra khó chịu, rồi hằn học buông một câu, ý là nếu tối đó cô ta không chịu đi, sau này đừng mơ được tiếp tục ở lại giới người mẫu nữa.
Bạch Băng cùng đường, đành phải gật đầu.
Nhưng, khi cô ta bấm bụng cùng một đám người mẫu khác đẩy cửa phòng ra, không ngờ lập tức nhìn thấy một người ngồi trên sofa, đang từ tốn uống rượu… Niên Bách Ngạn.