Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Kỷ Đông Nham sợ độ cao nên chọn trò đấu vật. Niên Bách Ngạn vì Kỷ Đông Nham đã chọn đấu vật nên phải chọn đua ngựa. Cô chọn bắn tên, lý do chỉ vì nó là hạng mục cuối cùng. Nếu như nói Kỷ Đông Nham chiến thắng trò đấu vật khiến cô một phen căng thẳng thì cuộc đấu của Niên Bách Ngạn và năm tráng sỹ khác càng khiến cô lo lắng hơn.


Không phải cô không tin tưởng Niên Bách Ngạn.


Thật sự là vì hình tượng và hành động thường ngày của anh, bình tĩnh điềm nhiên không ai sánh nổi. Đây cũng chính là sự hấp dẫn toát ra từ con người anh. Nhưng những người có tính cách trầm ổn quá mức nhìn chung đều không nhiệt tình với những môn thể thao mạnh mẽ, ví dụ như cưỡi ngựa. Thế nên từ trước tới nay Tố Diệp luôn cho rằng Niên Bách Ngạn thật sự chỉ thích hợp với những trò như đánh golf.


Nhưng khi đàn ngựa xuất hiện trên thảo nguyên, khi ánh mắt của đại đa số các cô gái đều tập trung vào người Niên Bách Ngạn, cô mới phát hiện, thì ra những hiểu biết của cô về anh lại sâu thêm một lớp.


Niên Bách Ngạn ngồi trên lưng ngựa anh tuấn uy võ, bàn tay lớn giữ dây cương một cách thoải mái, tự nhiên, cánh tay màu đồng sáng rực lên dưới nắng mai, nhìn từ xa có thể cảm nhận được sức mạnh và sự mạnh mẽ từ trong cốt tủy.


Dáng người anh phóng khoáng, thảo nguyên mênh mông như càng tăng thêm sức mạnh cho tốc độ nhanh như gió ấy.


Tố Diệp kích động tới nỗi đứng bật dậy, không ngừng gào thét về phía đường đua. Còn Kỷ Đông Nham cũng chẳng biết kiếm ở đâu ra một chiếc ghế gỗ, uể oải ngồi vắt vẻo hai chân. Cơ thể cao lớn nhàn nhã tựa ra sau ghế, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ tươi, khinh thường nhìn Niên Bách Ngạn đang cưỡi ngựa.


“Nhìn thấy chưa? Cưỡi ngựa chậm rì rì, người Mông Cổ đằng sau sắp đuổi tới nơi rồi.”


Tố Diệp ngừng hò hét, sau khi quay đầu nghe xong mấy lời cười trên nỗi đau khổ của người khác ấy, cô nói: “Thế anh còn không cổ vũ cùng tôi đi!”


“Cho dù em có gào khản cổ anh ta cũng không nghe thấy đâu.” Kỷ Đông Nham cắn cọng cỏ trong miệng, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo.


Tố Diệp lườm anh ta, chẳng thèm để ý nữa, cô quay lại nhìn về phía đường đua, ngay sau đó tiếp tục hét lớn: “Niên Bách Ngạn! Người Mông Cổ tác ta* phía sau sắp đuổi kịp anh rồi, mau thúc ngựa phi nhanh lên!”


*Thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương Bắc là “tác ta”, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay. Với người Mông Cổ cách gọi này có phần không tôn trọng.


Một câu “người Mông Cổ tác ta” khiến Kỷ Đông Nham giật thót tim. Anh ta nhảy ra trước mặt, giơ tay bịt chặt miệng cô lại: “Hét linh tinh cái gì vậy?” Rồi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đều đang liếc nhìn về phía này.


Tố Diệp bị bịt miệng, suýt nữa thì nghẹt thở, phải ra dấu cho anh ta một lúc lâu. Sau khi anh ta buông tay ra, cô há hốc miệng thở mấy cái mới nói: “Anh căng thẳng cái gì chứ! Rất nhiều dân du mục tới từ mấy vùng hoang vu hẻo lánh, chưa chắc đã nghe hiểu Mông Cổ tác ta có nghĩa là gì.”


“Em đã thu hút thành công sự chú ý của rất nhiều người rồi đấy.” Kỷ Đông Nham lườm cô, hết cách.


Tố Diệp đưa tay xoay đầu anh ta về phía đám người: “Nhìn cho kỹ đi, những người nhìn về phía này đều là người Hán.”


Kỷ Đông Nham chẳng còn gì để nói.


Còn cảnh tượng đặc sắc hết mức trên đường đua lại khiến các cô gái phải sửng sốt ngợi khen. Tố Diệp quay đầu thấy cảnh đó rất vui mừng, giơ tay chỉ về phía đường đua: “Đông Nham, anh xem kìa! Anh ấy vượt lên dẫn đầu rồi, năm người còn lại đã bị bỏ lại một đoạn khá xa rồi.”


“Cũng không biết là chất lượng của ngựa tốt hay anh ta quá may mắn nữa.” Kỷ Đông Nham lẩm bẩm một câu.


Tố Diệp đương nhiên không có tâm trạng nghe rõ câu nói của anh ta. Niên Bách Ngạn trên lưng ngựa ngược chiều ánh sáng, đón gió tới, lớp vải mỏng dính chặt vào vòm ngực rắn chắc của anh. Ánh mắt anh sắc nhọn, bình tĩnh, bờ môi hơi mím, giơ dây cương lên, quất ngựa chạy dễ như trở bàn tay khiến mọi người mê mẩn. Càng lúc càng gần số vòng phải đua theo quy định, cũng có nghĩa là anh cũng càng lúc càng gần lá cờ chiến thắng.


Các cô gái xung quanh gần như đều đứng hết dậy, gào thét về phía Niên Bách Ngạn. Thậm chí còn có cả những cô gái người Mông Cổ. Một bầu nhiệt huyết của Tố Diệp sao có thể thua những cô gái đó được? Nghĩ một lát, cô bước tới bên ghế của Kỷ Đông Nham.


“Làm gì vậy?” Kỷ Đông Nham bị cô đẩy sang một bên, giật nảy mình.


Tố Diệp không nói năng gì, kéo chiếc ghế chen lên trước đám đông, sau đó vẫy tay về phía Kỷ Đông Nham. Anh ta nghi hoặc bước lên trước nhưng ngay sau đó bị ấn người bắt ngồi xuống ghế.


“Tiểu Diệp! Em…”


“Anh ngồi thẳng đấy.” Tố Diệp kéo một lá cờ đỏ từ bên cạnh sang, đập mạnh vào vai Kỷ Đông Nham.


Kỷ Đông Nham không hiểu cô định làm gì, chỉ biết làm theo.


“Anh chịu thiệt một chút nhé. Ngồi cho vững, đừng có để tôi ngã xuống đất.” Cô dặn dò, rồi trước bao nhiêu cặp mặt đang nhìn họ chằm chằm, cô giẫm lên chân anh ta, rồi cứ thế cưỡi lên cổ anh ta.


“Tiểu Diệp!” Kỷ Đông Nham hoàn toàn hoảng hốt.


“Anh đứng dậy!” Tố Diệp vỗ vào đầu anh ta.


Kỷ Đông Nham không biết nói sao, đành đứng dậy.


Thế là, Tố Diệp đủ cao hơn những cô gái đó tận mấy cái đầu, từ xa liếc mắt là có thể nhìn thấy mặc áo dài hoa, trên vai vác một lá cờ màu đỏ rất lớn. Mọi người xung quanh đều không thể rời mắt khỏi cô.


“Chúng ta có nhất thiết phải đứng cao lên mới nhìn được rõ không?” Kỷ Đông Nham làm bộ mặt thảm thương.


“Đừng ồn ào!”


Niên Bách Ngạn đã cưỡi ngựa tới vòng cuối cùng, con tuấn mã dưới hông càng chiến đấu càng dũng mãnh.


Ở vị trí khán giả, Tố Diệp cũng bắt đầu cách cổ vũ mạnh mẽ độc đáo của riêng mình. Cô vẫy lá cờ đỏ trong tay, bắt đầu hướng về phía Niên Bách Ngạn, ca bài ca mới học được không lâu trước đây trên xe của A Mộc Nhĩ.


“Người tráng sỹ trên lưng ngựa, chàng to lớn mạnh mẽ


Em nguyện được tan ra dưới vòm ngực rộng lớn ấy


Cùng chàng lưu lạc trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến


Mỗi ngày đều sẽ trong xanh tươi sáng như chính chàng vậy…”


Tiếng hát của cô cũng hào sảng và nồng nhiệt như những cô gái Mông Cổ, không phải là quá hay nhưng được cái rất mạnh mẽ, nhất là khi cô cố gắng bắt chước những âm rung đặc sắc khi những người bản địa chuyển tông. Lời ca ấy dường như đã thật sự bay vào tận đường đua, Niên Bách Ngạn tựa hồ cũng nhìn về phía này.


Còn Kỷ Đông Nham ở dưới thì bị hết hồn tới mức người lảo đảo. Mỗi lần cô tràn trề hào sảng, tóc anh ta cũng dựng đứng cả lên, đến cả những người xung quanh cũng nhìn Tố Diệp với ánh mắt đầy kinh ngạc.


Tố Diệp trước giờ chẳng phải là người quá quan tâm đến cái nhìn của người khác, vẫn liều mình cất cao tiếng hát.


“Tráng sỹ trên lưng ngựa, chàng ở trong trái tim em


Tuấn mã vút bay như gió táp


Cùng chàng lưu lạc trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến


Trái tim chàng cũng mênh mông như đất mẹ…”


Sự nhiệt tình ấy dần dần cũng thu hút sự chú ý của không ít người.


Cuối cùng lại có cả một đám đông các cô gái cùng cô hát bài hát này, tất cả đều đồng loạt hướng về Niên Bách Ngạn.


Khi câu hát cuối cùng “Em nguyện được tan ra dưới vòm ngực rộng lớn của chàng” vang lên, Niên Bách Ngạn cũng nhanh gọn đưa tay đoạt lấy lá cờ chiến thắng của hạng mục thứ hai. Tố Diệp hưng phấn, ánh mắt sáng rực lên như kim cương, sau khi gào lên điên cuồng, cô hát thêm một câu: “Cho em một cuộc gặp mặt tình cờ, trên bãi cỏ của tuổi thanh xuân. Cho em một ánh mắt, nóng bỏng mê hoặc…”


Tiếc là Niên Bách Ngạn trên đường đua chẳng thèm để ý đến cô.


Kỷ Đông Nham sắp bị cô cưỡi lên cổ tới phát khóc rồi: “Cô nương à, chúng ta xuống đã được không?”


Vòng thi thứ hai, khi Niên Bách Ngạn giành được cờ cũng là lúc tuyên bố kết thúc. Nhưng anh rất thông minh, không cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội xông tới ôm mình hoặc gây thêm chuyện. Sau khi giao lại ngựa cho bên tổ chức anh chuồn ra phía cửa sau đi mất.


Lần này, người giành chiến thắng chỉ còn lại ba nhóm, còn cuộc thi cuối cùng chính là cuộc đấu giữa ba thành viên cuối cùng của ba nhóm để giành lấy danh hiệu quán quân và tiền thưởng.


Mấy thứ danh hiệu đó Tố Diệp vốn chẳng ham muốn, thứ có thể lọt vào mắt cô chỉ có những tờ chi phiếu sáng ngời.


Trong lều chiên dành cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, ba người đang nghi hoặc với cuộc thi cuối cùng.


“Ý của em là, em nghe nhầm luật chơi?” Kỷ Đông Nham vân vê chai nước khoáng trong tay, cười gượng gạo nhìn Tố Diệp.


Chai nước trong tay anh ta bị bóp vang thành tiếng. Tố Diệp luôn có một cảm giác mơ hồ rằng một giây nữa thôi anh ta sẽ bóp nát xương cốt cô ra, thế là cô cười xòa: “Em cảm thấy là do ban tổ chức không biểu đạt rõ ràng, cưỡi ngựa bắn tên thì cứ nói là cưỡi ngựa bắn tên, sao lại chỉ nói là bắn tên chứ.”


“Đại tiểu thư ơi, cưỡi ngựa bắn tên và bắn tên là hai hình thức thi khác nhau.” Kỷ Đông Nham giơ tay ra, vỗ mạnh lên vai cô.


Một bên vai của Tố Diệp bỗng chốc lùn hẳn đi một đoạn: “Chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa bắn tên thôi mà, có gì khó đâu.”


Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối chỉ im lặng, bước vào trong lều chiên ngoài việc nghỉ ngơi ra thì chỉ ngồi đó yên lặng uống nước, sau khi nghe cô nói câu ấy, anh nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em biết cưỡi ngựa?”


“Chẳng phải anh cưỡi giỏi lắm sao?” Cô mỉm cười nhìn Niên Bách Ngạn.


“Bọn anh chỉ muốn biết là em biết hay không.” Kỷ Đông Nham truy hỏi.


Tố Diệp lắc đầu như cái trống bỏi.


Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn nhìn nhau: “Thế thì đợi thua đi.”


“Cái gì gọi là đợi thua, câu này tôi không thích nghe.” Tố Diệp nhướn mày, chỉ vào Niên Bách Ngạn: “Cùng lắm thì anh ấy cưỡi ngựa, tôi ngồi trên bắn tên.”


Kỷ Đông Nham ngẩn người.


Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn cái biểu cảm không quan tâm ấy, ánh mắt nghiêm nghị: “Em đang làm trái với quy định của cuộc thi.”


“Trong quy định có chỉ rõ là tuyển thủ bắt buộc phải tự mình cưỡi ngựa sao?” Tố Diệp bật lại.


Lần này tới lượt Niên Bách Ngạn sững sờ.


Còn bên kia Kỷ Đông Nham vỗ đùi cái đét, giơ ngón cái về phía cô: “Giỏi thật! Sơ hở đó mà em cũng lợi dụng được.”


Tố Diệp mím môi cười khẽ, nhìn Niên Bách Ngạn vẻ khiêu khích. Niên Bách Ngạn không nói gì thêm nữa, đứng dậy đi ra khỏi lều chiên. Kỷ Đông Nham vỗ vai cô, có chút không phục: “Em có thể hợp tác với anh mà, có đáng phải coi trọng anh ta thế không?”


“Anh dám cưỡi ngựa à?” Tố Diệp than vãn.


Kỷ Đông Nham há hốc mồm, nửa ngày cũng chỉ biết thở dài theo.


Cuộc thi cuối cùng, sự xuất hiện đột ngột của một cặp nam nữ trong khu vực thi đấu đã thành công khiến mọi người không thể không chú ý. Các tuyển thủ khác đều đeo cung tên trên lưng, một người một ngựa. Chỉ có hai người họ là cùng cưỡi chung một ngựa. Vì kỹ thuật đua ngựa đặc sắc ở vòng thứ hai, rất nhiều người đều nhận ra người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa, rồi cũng vì bài hát dõng dạc hùng hồn đó mà nhận ra người con gái.


Niên Bách Ngạn cưỡi ngựa vào sân, Tố Diệp ngồi phía trước anh. Cô là tuyển thủ nữ duy nhất trong ba người, trên người mặc bộ trang phục bắn tên, tư thế vô cùng oai phong. Vừa xuất hiện đã giành được rất nhiều tràng pháo tay cổ vũ của mọi người.


Cô thoải mái giơ tay chào đám đông, gương mặt rạng rỡ như hoa.


Người đàn ông phía sau ra một mệnh lệnh trầm thấp: “Tập trung vào!”


Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất gần, gần đến mức như đang áp sát vào tai cô mà nói, đồng thời phả ra hơi thở ấm nóng. Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn, và cũng đúng lúc ấy anh cúi đầu. Khi bốn mắt nhìn nhau, trong không trung có luồng khí khẽ bồng bềnh lướt qua, trượt vào tận trái tim cô.


Miệng nhất thời cảm thấy khô khốc, Tố Diệp lại vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, lấy nụ cười để che giấu sự ngượng ngập vô tình dâng lên: “Ha ha, em đã bảo ban tổ chức vốn dĩ không thể bới móc gì về hình thức hợp tác này của chúng ta.”


Niên Bách Ngạn để mặc cô tự an ủi bản thân, anh đưa tay giữ chắc dây cương, cứ như thế, vòng tay rắn chắc hoàn toàn bao bọc cô trong lòng mình. Thấy sống lưng cô cứng đờ, anh không nhịn được thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút, ngắm chuẩn bia, khi nào chuẩn bị bắn tên có thể dựa hẳn vào người tôi.”


“Ồ.” Diện tích trên lưng ngựa chỉ lớn có bằng đó, hai người cùng cưỡi đương nhiên phải ngồi rất sát. Cô thấy hơi hối hận, vì lưng dựa vào lồng ngực anh là liền cảm thấy bỏng rát: “Em không thể ngã xuống đất chứ?”


“Không thể! Tôi khống chế ngựa, em cứ yên tâm bắn tên.” Niên Bách Ngạn nói rồi đưa tay kéo sát cô vào lòng mình: “Dựa sát vào tôi!”


Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình bị va đập, cô đảo mắt, muốn nhân cơ hội đó xóa bỏ cảm xúc hoảng loạn trong lòng. Cô nhìn lên vị trí khán giả, Kỷ Đông Nham đang ngồi đó, giơ tay về phía cô, làm động tác cố lên, khóe môi mỉm cười. Gương mặt tuấn tú đó của anh ta trông chân thành đến thế.


Sự va chạm trong lòng hóa thành một cảm giác ấm áp.


Một hồi kèn vang lên, ra hiệu cuộc thi bắt đầu.


Tố Diệp chỉ cảm thấy cánh tay vòng giữa eo cô khẽ động đậy, con ngựa dưới hông phi ra ngoài. Cô hoảng sợ hét lên, bên tai lại vang lên tiếng người đàn ông: “Dựa vào tôi!”


Cô bèn làm theo, bàn tay cầm cung tên hơi run run.


Một tay Niên Bách Ngạn siết chặt eo cổ, chỉ giữ dây cương bằng tay còn lại, vòng tay anh ôm chặt lấy cô khiến sức mạnh cả người cô đều bị đè lên lồng ngực anh.


“Bia ở trước mặt rồi, cố gắng bắn ra.”


“Anh cưỡi chậm một chút, em ngắm không chuẩn.”


Anh khẽ cười: “Còn muốn giành tiền thưởng không?”


Cảm giác căng thẳng trong phút chốc bị bản tính và ý chí chiến đấu kìm xuống, cô gật đầu: “Đương nhiên rồi!”


“Thế thì đừng nghĩ mình đang ở trên lưng ngựa. Em là bác sỹ tâm lý, khống chế cảm xúc là thế mạnh của em.” Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn siết mạnh tay, đặt lên eo cô. Vòm ngực kiên cố rộng lớn như bức tường thành ấy khiến cả người cô có một điểm tựa vững chãi.


Tố Diệp hít sâu một hơi, lưng dựa sát vào ngực anh, bắt đầu kéo cung.


Khi tấm bia lướt qua trước mắt, một mũi tên lao vút ra, vạch một đường trong không khí, hướng về phía tấm bia. Tên của các tuyển thủ khác cũng lần lượt được bắn ra.


Đầu mũi tên đó của Tố Diệp màu xanh lam, khi ma sát với không khí, phản quang lại tựa như một ngọn lửa xanh, hạ cánh vào đúng tâm tấm bia!


Mắt cô sáng lên, ngay sau đó liền hò hét.


Niên Bách Ngạn giữ vững tốc độ ngựa, cúi đầu ngắm gương mặt rạng rỡ của cô, vô thức cong môi cười.


Có được thành tích tốt nhất ở mũi tên đầu tiên, Tố Diệp dường như càng chiến đấu càng dũng mãnh, liền sau đó mũi tên thứ hai và thứ ba cũng đạt được thành tích tốt, mặc dù không trúng hồng tâm nhưng cũng rất gần trung tâm.


Trên ghế khán giả, Kỷ Đông Nham là người đầu tiên đứng lên vỗ tay chúc mừng cô, ngay sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay như sấm.


“Rất tốt!” Niên Bách Ngạn khen một câu bên tai cô.


Tố Diệp mím môi, chỉ cười không nói gì.


Lúc đợi tính kết quả, cô chủ động bước lên giúp đỡ, điệu bộ đúng là “vui quên đường về”. Kết quả có thể nhìn thấy rõ ràng, xét về thành tích cưỡi ngựa bắn tên, cô có một mũi trúng hồng tâm, hai mũi còn lại đều gần trung tâm. Mặc dù có tuyển thủ tên nào cũng bắn trúng hồng tâm nhưng cuộc thi xét thành tích tổng thể. Trong hạng mục thứ nhất và thứ hai, thành tích quán quân của Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn đều giúp Tố Diệp kéo được một điểm số không nhỏ. Vì thế, tổng điểm cả ba vòng cô vẫn cao nhất, hoàn toàn thắng lợi!


Tố Diệp phấn khích, gần như phát điên!


Sau khi dọn dẹp trường đấu, nửa tiếng đồng hồ sau Tố Diệp bước lên bục nhận thưởng. Để thể hiện cô không phải người quên gốc, cô còn đặc biệt kéo Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham cùng bước lên. Cô đứng ở giữa, tươi tắn như một đóa hoa đúng mùa nở rộ.


“Không dễ dàng đâu, một người không biết gì về bắn tên mà có thể bắn trúng hồng tâm, xem ra vừa nãy Thượng Đế ngủ gật rồi.” Bên cạnh, Kỷ Đông Nham cười thầm, quái gở nói.


Tố Diệp lườm anh ta một cái, khi nhìn ban tổ chức lại nở nụ cười rạng rỡ: “Kỷ Đông Nham, đừng có lắm lời, tôi dựa vào thực lực! Thực lực đấy, biết chưa? Đó chính là khả năng mẫn cảm đối với võ thuật truyền thống từ nhỏ được cậu tôi rèn luyện mà thành.”


Kỷ Đông Nham không nhịn được, bụm miệng cười.


“Trật tự!” Nụ cười trên môi cô không hề thay đổi, nhưng lời cảnh cáo bật ra khỏi miệng đã phải nghiến răng nghiến lợi.


Sau khi ban tổ chức phát biểu một loạt những lời Tố Diệp cho là thừa thãi, mới trao cho cô giải thưởng trị giá ba vạn tệ. Tố Diệp cầm lấy chi phiếu, cười không khép miệng lại được.


Vậy mà Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh lại lãnh đạm nói một câu: “Nhớ lấy lại thỏi nam châm để trên hồng tâm đấy, nếu không, ba vạn này chẳng mấy chốc sẽ bị người ta thu về.”


Tố Diệp bỗng quay sang nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt có phần kinh ngạc.


Bên kia lại là giọng nói biếng lười của Kỷ Đông Nham: “Cô ấy thông minh như vậy sao lại để người khác phát hiện ra chứ? Lúc nãy trong lúc giúp người ta ghi thành tích đã lấy về từ lâu rồi.” Nói tới đây anh ta híp mắt cười với cô: “Đúng không, Tiểu Diệp!”


Tố Diệp lại quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham, một lúc sau mới nghiến răng, thấp giọng nói: “Hai người đúng là hai con quỷ!”


Vì muốn chiến thắng cuộc thi này, cô đã phải vắt óc suy nghĩ. Ngay từ lúc đầu khi quyết định tham gia thi đấu, cô đã bắt đầu nghiên cứu cung tên được dùng cho cuộc thi, cuối cùng thật sự đã để cô tìm được sơ hở.


Không biết vì tôn trọng truyền thống hay chỉ đơn giản trông đẹp, tóm lại Tố Diệp đã phát hiện ra, ở một góc trên đầu mũi tên có một vài hoa văn cực kỳ tinh tế. Chúng được vẽ nên bằng một lớp bột sắt mỏng. Cô bỗng nảy ra một ý tưởng, ở một góc khuất đằng sau tấm bia được ban tổ chức phân cho mình, cô đã đặt một thỏi nam châm nhỏ, vừa nhẹ vừa mỏng, thậm chí đến màu sắc còn rất giống với màu tấm bia, lực hút vừa đủ để điều chỉnh hướng bay của đầu mũi tên.


Có thể do cô quá sở trường trong việc gian lận, hoặc cũng có thể cuộc thi này vốn chỉ mang tính chất giải trí, ban tổ chức cũng chẳng nghĩ sẽ có người giở trò, chung quy lại là cô đã giành phần thắng. Để không bị người khác phát hiện, khi cuộc thi vừa kết thúc, cô liền xung phong giúp họ thống kê điểm số, thực chất là muốn lấy lại thỏi nam châm phía sau tấm bia của mình mà thần không biết, quỷ không hay.


Chẳng qua cô chỉ muốn giở chút trò vặt để giành được một số tiền nhỏ mà thôi, không ngờ hành vi của mình lại bị hai người đàn ông đó phát giác, nhất thời đương nhiên cảm thấy xấu hổ mà phẫn nộ, đó là cảm giác xấu hổ khi nghĩ mình xuất quỷ nhập thần, thực tế là đã bị người ta phát hiện từ lâu.


“Diệp Diệp! Em không thể cứ hết lần này tới lần khác làm trái quy định như thế được.” Thanh âm của Niên Bách Ngạn hơi trầm.


Tố Diệp khẽ hừ: “Quy định ăn được sao? Em chẳng bao giờ tuân thủ mấy thứ quy tắc bỏ đi đó cả.”


Quy tắc tồn tại chính là để bị người ta phá bỏ, nếu không ai phá những quy tắc cũ đi, làm sao có thể sản sinh ra quy tắc mới?


Đã lấy đồ của người ta thì cũng phải giúp lại người ta việc gì đó. Nhận chi phiếu của ban tổ chức có nghĩa ít nhiều cũng phải nghe người ta lải nhải mấy câu. Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đương nhiên không thể là mẫu người nhàn hạ đến mức trò chuyện với người ta. Vì thế nhiệm vụ cao cả này được giao cho Tố Diệp.


Ban tổ chức khen ngợi kỹ năng bắn tên của cô, cuối cùng cười ha ha nói: “Cô gái à! Thật ra nếu không có bạn trai cô, suýt nữa chúng tôi đã hủy tư cách thi đấu của cô rồi. Thực tế là bạn trai cô nói đúng, màn cưỡi ngựa bắn tên hôm nay đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, đúng thật chỉ có những người yêu nhau cùng hợp tác mới tạo nên sự độc đáo, khác biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK