Khi quá nhiều sự ngẫu nhiên tập hợp lại, nó sẽ trở thành một điều tất nhiên.
Đạo lý này Tố Diệp hiểu rõ hơn ai hết. Thế nên khi câu nói tưởng chừng như đùa cợt ấy của Kỷ Đông Nham thốt ra, những lời Niên Bách Ngạn đã nói buổi tối trước khi đi công tác chợt vọng về bên tai cô. Anh đã nói:
Có một số người phải cho họ một số bài học mới được…
Lúc đó khi nói câu này, biểu cảm của anh thế nào nhỉ? Nếu nhớ kỹ lại thì vẫn là sự bình thản thường ngày, bờ môi thấp thoáng một nụ cười nhạt. Nhưng chính cô nghe xong cũng cảm thấy dâng lên một sự âm u vu vơ, không phải sao?
Chỉ có điều, cô không tìm hiểu kỹ. Cô cho rằng, “bài học” mà anh nói tới chỉ là hù dọa ông chủ Kim mà thôi.
Những thanh âm ồn ã quanh sân bay xa dần. Bên tai Tố Diệp chỉ còn lại giọng nói của Niên Bách Ngạn, trước mắt cũng chỉ còn nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của Kỷ Đông Nham. Những tia sáng đổ nghiêng xuống lớp kính thủy tinh, ngã vào đáy mắt anh ta. Giây phút này chúng cũng sâu hút, tăm tối hệt như đôi mắt Niên Bách Ngạn. Điều khác biệt là cô đọc được thế giới nội tâm của anh ta.
Thấy cô mãi không lên tiếng, Kỷ Đông Nham thu lại ánh mắt của mình, nhìn lên tấm bảng đang không ngừng hiện lên thông tin của những chuyến bay, giọng nói xa xôi: “Anh biết mục đích anh ta làm vậy, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ có hai chữ thôi… Ích kỷ!”
“Anh không được nói anh ấy như thế!” Tố Diệp nhíu mày rất chặt, giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên trì biện bạch cho Niên Bách Ngạn: “Anh ấy… chỉ muốn bảo vệ tôi thôi.”
Lời giải thích của cô không giành được sự cảm thông của Kỷ Đông Nham. Ngược lại anh ta nhìn cô, như đang suy nghĩ sâu xa: “Thật ra em hiểu rõ điều anh thực sự muốn nhắc nhở em là gì, thế nên trong lòng em cũng đang cảm thấy lo lắng, không phải sao?”
Tố Diệp bất chợt ngẩng lên đối mặt với anh ta, đôi mắt như chứa từng gợn sóng dao động.
Gương mặt điển trai của Kỷ Đông Nham sát lại gần cô, gần như nhấn mạnh từng từ: “Khi em là của anh ta, sự vô tình của anh ta sẽ dùng để đối xử với kẻ khác. Khi em không còn là của anh ta, sự vô tình của anh ta sẽ dùng để đáp trả lại em. Chỉ lấy vế sau để nói, anh ta chán em mà em vẫn còn yêu anh ta, em sẽ sống không bằng chết, nhưng em chán anh ta mà anh ta vẫn còn yêu em, em càng sống không bằng chết!”
Anh ta vừa dứt lời, Tố Diệp chợt rùng mình.
Nói xong câu ấy, Kỷ Đông Nham bèn ngồi thẳng người lên, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, biểu cảm dần trở nên phức tạp. Tố Diệp nắm chặt tay lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh tê tái, muốn tìm một nơi để ủ ấm cho nó cũng trở thành một tham vọng xa vời. Rất lâu sau, cô mới khẽ mấp máy môi, lên tiếng: “Tôi sẽ không chán anh ấy, anh ấy cũng sẽ không chán tôi.”
“Hy vọng là vậy!” Kỷ Đông Nham cười nhạt: “Cả đời người dài lắm, chẳng ai nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Kỷ Đông Nham! Anh nói đủ rồi đấy!” Tố Diệp bất ngờ cao giọng. Trái tim cô rối bời như một cuộn len bị quấn rối hết vòng này tới vòng khác mà không tìm được nút thắt ban đầu.
Kỷ Đông Nham nhún vai, cầm lấy tấm biển: “Em cứ coi như anh nói lung tung. Tới giờ rồi, Bách Tiêu cũng sắp ra rồi!”
Dứt lời anh ta liền ôm vai cô, cùng đứng dậy.
Tố Diệp không đẩy anh ta ra, vì chân cô thực sự đang mềm nhũn, có lẽ là ngồi quá lâu rồi.
Đúng vậy, chỉ vì ngồi quá lâu thôi.
Cô chấp nhận tin vào lý do này.
Nơi sảnh đợi, mọi người đã đứng chật kín. Nhờ cơ thể nhỏ nhắn của mình, cuối cùng Tố Diệp đã len được vào vị trí có lợi nhất. Cô nghĩ có lẽ Niên Bách Tiêu sẽ ngồi khoang hạng nhất, chắc không cần đợi quá lâu. Kỷ Đông Nham khó khăn lắm mới tiếp cận được cô. Thấy cô cố sức giơ cao tấm biển, anh ta cười khó xử: “Có anh đứng đây, em còn giơ biển làm cái gì?”
Tố Diệp nghĩ cũng đúng, nhưng vẫn kẹp chặt tấm biển bên cạnh. Nhân lúc người còn chưa xuất hiện, cô bắt đầu tán dóc: “Cậu Niên Bách Tiêu đó có đẹp trai không?”
“Đẹp trai!” Kỷ Đông Nham không cần suy nghĩ nhiều, trả lời thẳng thắn.
“Đẹp đến mức độ nào?” Hai mắt Tố Diệp sáng long lanh.
Kỷ Đông Nham hất mày nhìn cô: “Cậu ấy là em trai của Niên Bách Ngạn. Tuy rằng không thể giống nhau y như đúc, nhưng cũng một chín một mười.”
“Nói vậy là anh thừa nhận Niên Bách Ngạn đẹp trai hơn anh rồi.” Tố Diệp nhịn cười.
Kỷ Đông Nham khịt mũi: “Nhưng anh tốt tính hơn anh ta.” Với tư cách là đàn ông, anh ta thừa nhận Niên Bách Ngạn đích thực rất đẹp trai. Nhưng với tư cách là đối thủ, đánh chết anh ta cũng không nhận.
Tố Diệp phì cười.
Cứ như vậy, hai người họ đứng đợi phía ngoài hơn bốn mươi phút đồng hồ. Người xuống máy bay cũng gần hết mà vẫn chưa thấy cậu thanh niên có gương mặt tuấn tú giống Niên Bách Ngạn mà Kỷ Đông Nham nói đâu cả. Tố Diệp nhìn đồng hồ, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì sao? Người ở khoang hạng nhất ra hết cả rồi.”
“Em tưởng em đang đi đón Niên Bách Ngạn à? Bách Tiêu vừa ra trường, lấy đâu ra lắm tiền tiết kiệm mà đi khoang hạng nhất?” Kỷ Đông Nham trả lời cho sự sốt sắng của cô.
Tố Diệp ngẩn người.
Đúng lúc ấy, giọng Kỷ Đông Nham trở nên thoải mái hơn: “Ra rồi kìa!” Dứt lời, anh ta giơ tay lên gọi lớn vào phía trong.
Tố Diệp cũng nhìn theo.
Một giây sau cô thật sự rất muốn gọi ngay điện thoại cho Niên Bách Ngạn, hỏi anh tại sao chưa bao giờ nói cho cô biết, em trai của anh lại… trẻ đến vậy. Cô vẫn luôn tưởng rằng tuổi tác của Niên Bách Tiêu cũng tương đương anh thôi.
Nhưng, đang đi thẳng về phía họ đúng là một người đàn ông trẻ tuổi khiến người ta hoàn toàn bất ngờ, thậm chí có thể nói chỉ là một thằng nhóc lớn đầu.
Nhưng đúng như Kỷ Đông Nham nói, tướng mạo của cậu ta khá giống Niên Bách Ngạn. Cũng cao khoảng một mét tám sáu, tám bảy gì đó. Trên người mặc chiếc áo phông màu xanh da trời cùng một chiếc quần bò mài ống thẳng, dưới chân đi đôi ủng da màu be. Bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo màu cafe đậm, trên đầu mang một chiếc mũ lưỡi trai. Cặp kính râm che chặt mắt cậu ta, nhưng từ sống mũi cao thẳng và từng đường nét trên bờ môi hơi mỏng, không khó để nhận ra một diện mạo giống Niên Bách Ngạn như đúc.
Đương nhiên, cảm giác cả người cậu ta mang lại hoàn toàn trái ngược với Niên Bách Ngạn. Từ cách ăn mặc của Niên Bách Tiêu có thể thấy tính cách của cậu ta rất ngỗ ngược, khó bảo, đúng như những gì Niên Bách Ngạn đã nhắc cô: ngang ngạnh và hiếu thắng.
Nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta cũng có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, giống như hàng vạn nguồn sáng, khiến người ta không thể rời mắt. Khi bờ môi hơi mím, cả người trông sẽ rất ngầu.
Khi cậu ta nhìn thấy Kỷ Đông Nham, bờ môi ấy mới cong lên, vẫy tay về phía này. Tố Diệp nhìn thấy, rất nhiều cô gái xung quanh đều dồn hết sự chú ý lên người cậu ta.
“Kỷ Đông Nham! Anh có thể cho tôi biết cậu ta bao nhiêu tuổi không?” Cuối cùng Tố Diệp không nén nổi tò mò, đành hỏi.
Kỷ Đông Nham vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải trước đó em đã tìm hiểu rõ rồi sao?”
Cô thở dài.
Ánh mắt anh ta ngập tràn thương hại: “Niên Bách Tiêu, năm nay hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ.”
Tố Diệp giơ tay lên day trán. Hai mươi tuổi… Ôi trời đất ơi! Tất cả mọi kế hoạch cô đã chuẩn bị đều đổ bể. Cô phải chăm sóc một thằng bé nhỏ hơn Niên Bách Ngạn những mười lăm tuổi?
Đang mải suy nghĩ, Niên Bách Tiêu đã bước tới, nhưng không đi theo con đường nghiêm chỉnh, mà nắm chặt tay vịn, cả người nhảy vọt qua, đi đường tắt dưới con mắt của rất nhiều người, kế đó cậu ta nhấc hành lý ra. Một loạt các hành động thuần thục cho thấy thường ngày có sự luyện tập, rèn giũa.
“Hi! Kỷ! Lâu lắm không gặp, anh khỏe chứ?” Cậu ta bước đến ôm chặt Kỷ Đông Nham, nụ cười trên môi thoải mái hơn rất nhiều, nói một câu tiếng Anh lưu loát.
Kỷ Đông Nham cũng ôm cậu ta một lát, sau đó hai người đấm tay vào nhau. “Dĩ nhiên!” Anh ta nói, rồi lùi ra sau một bước, ngắm nhìn Niên Bách Tiêu: “Nhóc con, không tồi đâu! Cao to hẳn lên rồi!”
Niên Bách Tiêu tháo kính râm xuống, móc vào tà của ào khoác.
Như vậy, Tố Diệp càng có thể quan sát một cách tường tận gương mặt cậu ta. Đôi mắt cậu ta rất đẹp, nhất là khi cười. Mặc dù các nét trên mặt khá giống Niên Bách Ngạn, đều quá sức hấp dẫn khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng cảm giác truyền đạt ra từ ánh mắt lại hoàn toàn không giống anh.
Trên người Niên Bách Ngạn sở hữu sự từng trải đã được tháng năm mài giũa, từng cử chỉ, từng hành động là sự ổn trọng, điềm tĩnh mang theo nét hờ hững.
Nhưng Niên Bách Tiêu thì khác. Vì cậu ta còn trẻ, nên ánh mắt vẫn còn trong sáng và đầy nhiệt huyết. Khi không cười trông rất lạnh lùng, có vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh. Nhưng khi cậu ta nở nụ cười lại có cảm giác rất dễ gần, không có sự giả tạo của chốn thương trường, cũng không mang lại cho người đối diện quá nhiều áp lực tâm lý.
Điều duy nhất khiến phụ nữ có áp lực là diện mạo tuấn tú, điển trai, mỗi một góc cạnh đều như tạc tượng, khiến các cô gái trẻ tim đập không ngừng.
“Bách Tiêu! Giới thiệu với em!” Kỷ Đông Nham nhiệt tình kéo Tố Diệp lại.
Chưa đợi anh ta nói tiếp, Niên Bách Tiêu đã ngắt lời: “Em đã từng đọc tài liệu về chị ta, Tố Diệp!” Trong lúc nói, cậu ta liếc nhìn cô, nhưng không dừng lại quá lâu.
Tố Diệp nhìn thấy nụ cười trên môi cậu ta đã tắt, ánh mắt duy nhất dừng lại ngắn ngủi nơi cô cũng tỏ vẻ khinh khỉnh, lạnh nhạt. Cô giật mình. Mắt cô sáng lắm đấy, đương nhiên nhận ra ý đồ đối địch toát ra từ cậu nhóc này.
Đối địch ư?
Cô và cậu ta chưa từng gặp mặt, sao cậu ta lại tỏ ra ghét bỏ cô nhỉ?
“Chào cậu! Rất vui được làm quen với cậu!” Tố Diệp chủ động chìa tay ra bắt chuyện.
Nhưng Niên Bách Tiêu không bắt tay lại. Cậu ta nhìn cô từ trên xuống. Một lát sau mới quay sang Kỷ Đông Nham: “Kỷ! Rốt cuộc anh em móc được chị ta từ đâu ra vậy? Lùn quá em nhìn không rõ!”
Tố Diệp không ngờ cậu ta lại thiếu khách sáo đến vậy. Cô đờ đẫn giây lát, rồi nét mặt ánh lên chút ngượng ngập. So với chiều cao của Niên Bách Tiêu thì cô đúng là người lùn. Nhưng bình thường đi cạnh Niên Bách Ngạn cô cũng đã quen với việc chỉ chạm tới vai anh. Nó với anh cũng chỉ cao tương đương nhau, nói cô như vậy thật không công bằng.
Kỷ Đông Nham bước lên hòa giải: “Đừng nói thế! Bác sỹ Tố đặc biệt tới đón em đấy!”
Niên Bách Tiêu nghe xong nhún vai, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người Tố Diệp. Cái nhìn của cậu ta không né tránh, không khách khí, tỏ ra vô cùng khó chịu với Tố Diệp. Rất lâu sau mới thấy cậu ta đáp lại một câu: “Bác sỹ tư vấn tâm lý, hai mươi tám tuổi. Nhìn chẳng giống chút nào, nhưng cũng đẹp đấy!”
Nói xong một câu quái đản, cậu ta lại khoác vai Kỷ Đông Nham, nét mặt tươi tỉnh trở lại: “Ra mộ trước hay lấp đầy cái dạ dày của em trước đây?”
Tố Diệp sững sờ.
Kỷ Đông Nham cười: “Tùy em!”
“Đi thôi!” Niên Bách Tiêu nói, rồi xách lý lên.
“Để tôi!” Tuy Tố Diệp chẳng biết tại sao mình khiến cậu ta không ưa, nhưng dù gì cũng phải cố gắng cải thiện mối quan hệ này mới được. Lời giải thích cô tự đưa ra cho mình là, trẻ con sợ người lạ.
Ai ngờ tay cô vừa chạm vào chiếc vali, Niên Bách Tiêu bỗng cau có, đôi mắt tràn đầy vẻ chán ghét: “Tránh ra!” Thanh âm lạnh nhạt vô cùng.
“Bách Tiêu…” Kỷ Đông Nham không nhìn nổi nữa, bước tới kéo tay cậu ta.
Niên Bách Tiêu nhìn Tố Diệp đầy bực dọc: “Nhiệm vụ của chị hoàn thành rồi, có thể về báo cáo với anh ấy tôi rất bình an. Giờ hết việc của chị rồi, tránh xa tôi ra một chút!”
Từ lúc xuất hiện cho tới giờ, cậu ta chỉ nói tiếng Anh, mỗi một chữ phát ra còn xa lạ hơn cả nói tiếng Trung...