Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm nghị: “Em nghĩ tôi có dám hay không?”
Hứa Đồng là người hiểu Niên Bách Ngạn nhất, mím môi cười: “Bác sỹ Tố, tốt nhất là cô nên nghe lời tổng giám đốc.”
Tố Diệp vừa nghe Hứa Đồng nói vậy, cũng nhận ra Niên Bách Ngạn không giống như đang đùa cợt, đành bất mãn lôi chìa khóa nhà trọ ra. Niên Bách Ngạn đón lấy rồi đặt ngay vào tay Hứa Đồng, Hứa Đồng không nói lời nào, cứ thế đi thẳng.
“Ấy…”
“Đi theo tôi!” Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, đi về một hướng khác.
“Niên Bách Ngạn! Không có chìa khóa em về nhà thế nào?”
Niên Bách Ngạn im lặng không nói gì, chỉ một mực kéo tay cô đi xuyên qua ngõ nhỏ.
“Này! Em còn mấy thứ quý giá để ở nhà trọ đấy.”
Vẫn im lặng.
“Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?” Tố Diệp không rút tay ra được. Từ đầu tới cuối mười ngón tay anh đan chặt vào tay cô, bàn tay lớn vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.
Cuối cùng thì Niên Bách Ngạn cũng uể oải lên tiếng: “Cùng tôi đi tìm một người.”
Tố Diệp ngẩn người: “Nhưng em không có thời gian, em…”
“Khi nào tôi rời khỏi cố trấn em mới được đi.” Niên Bách Ngạn hờ hững đáp.
“Em còn phải tới chùa Diên Phúc xem lễ cúng cô hồn nữa.” Đây thật sự không phải lấy cớ. Nghe nói lễ cúng cô hồn tối nay rất rầm rộ khí thế.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi đường đá. Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem giờ: “Thời gian vẫn còn kịp, làm xong chuyện chính tôi cùng em đi dự lễ cúng cô hồn.”
“Hả? Em… Em không nói cần anh đi cùng mà…”
Sự thật chứng minh, Niên Bách Ngạn thật sự tới cổ trấn này để tìm người. Anh đang tìm một nghệ nhân thêu Tô Châu nổi tiếng. Tố Diệp đi theo anh, rẽ hết ngõ này tới đường kia, cuối cùng đến trước một căn nhà cũ với bức tường xám trắng, trước cửa chỉ treo bốn chữ: “Phụng xuyên mẫu đơn”.
Đẩy cửa bước vào, bên trong là một ngôi nhà sân vườn bình thường đến không thể bình thường hơn. Căn nhà không lớn nhưng trước cửa trồng một cây tuyết cầu vững chãi, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy những đóa hoa tuyết cầu trắng muốt, to bằng cái bát. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rụng xuống trước mặt.
Đây là một phường thêu, cửa trong nhà được khóa. Lúc này Niên Bách Ngạn mới buông tay cô ra, trước khi đi vào còn dặn dò một câu bên tai cô: “Đợi tôi, đừng đi lung tung!”
Tố Diệp cũng không định đi, vì cô đã bị những mẫu thêu tuyệt đẹp trước mắt hấp dẫn. Men theo con đường đi vào, trên vách tường cũng bày la liệt các sản phẩm thêu, trong đó có một bức thêu hoa tuyết cầu, tay nghề sống động như thật thật sự khiến cô được mở rộng tầm mắt, rồi lại ngó đầu ra nhìn cây tuyết cầu thật ngoài sân, không nhịn được phải thốt lên: “Giống y như hoa thật, đẹp quá!”
Ông lão vẫn đứng bên cạnh nói chuyện với Niên Bách Ngạn nãy giờ nghe xong liền đưa mắt nhìn Tố Diệp, đang định lên tiếng hỏi thì Niên Bách Ngạn đã nói: “Đi cùng tôi.”
“À à!” Ông ấy chính là nghệ nhân thêu Tô Châu nổi tiếng ở đây mà Niên Bách Ngạn muốn tìm. Ông ấy cũng được coi là người xuất thân từ danh môn, mấy đời gia đình đều sống bằng nghề thêu. Tổ tiên mấy đời của ông đã từng mang đồ thêu của mình vào cung dâng cho Hoàng thượng, trong đó có hai đời còn từng làm trong Công Y Cục* của Hoàng cung, cũng từng một thời danh tiếng, quyền thế.
*Nơi phụ trách may vá quần áo cho Hoàng thượng và các phi tần.
“Là bạn gái của tổng giám đốc Niên phải không? Đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi lắm.”
Tố Diệp chợt thấy xấu hổ, vội vàng giả vờ đi xem thứ khác. Niên Bách Ngạn bật cười trước dáng vẻ của cô, quay đầu nhìn ông lão, tiếp tục chỉ vào bản vẽ: “Tôi hy vọng có thể đạt tới hiệu quả thế này.”
Cô không nghe hai người họ nói chuyện nữa, cũng chẳng hiểu một thương nhân kinh doanh đá quý như Niên Bách Ngạn thì có liên quan gì tới thêu thùa. Tầm mắt cô lại bị bức bình phong gần đó hấp dẫn, là một cây hoa ngọc lan. Nền màu nâu, nhị hoa trắng như tuyết, bức thêu phải cao ngang tầm người. Cô chưa từng được nhìn thấy bình phong lấy hoa ngọc lan làm chủ đề. Bình phong của Trung Quốc đa phần đều lấy núi non, chim hạc hoặc mẫu đơn làm đề tài. Bước tới gần cô không khỏi ngợi khen tài thêu thùa của họ, cho dù có đứng gần thế này, cánh hoa vẫn giống y như đúc. Cô giơ tay lên khẽ chạm vào, mềm mại như thật sự được chạm vào nhị hoa vậy.
Cô bất giác yêu thích bức bình phong này, bên cạnh có trao bảng giá, cầm lên xem, cô vô thức thốt lên hoảng hốt: “Một trăm mười lăm ngàn?” Cô lùi sau một bước, bức bình phong này lại đắt đến vậy.
Ông lão nghe thấy tiếng cô lại ngẩng lên, cười lớn: “Cô gái! Bức bình phong này được thêu hai mặt, chỉ thêu đều là loại hiếm có trên thế giới. Ở chỗ tôi, cô tuyệt đối không tìm được nhà thứ hai có sản phẩm thêu như thế này nữa đâu.”
“Đắt quá!” Cô tặc lưỡi, lắc đầu.
“Mấy năm gần đây, người thêu Tô Châu càng ngày càng ít đi, những thứ càng đẹp thì càng phải làm bằng thủ công. Bức ngọc lan này do chính tay tôi thêu, từng đường kim mũi chỉ, không đắt đâu.” Gương mặt ông lão vô cùng tự hào.
Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn bức bình phong đó rồi lại nhìn sang Tố Diệp, không nói gì, tiếp tục thảo luận bản vẽ với ông lão.
Sau khi dạo quanh một vòng Tố Diệp cũng cảm thấy chán, cô muốn đi nhưng lại nhớ tới lời của Niên Bách Ngạn bèn ra sân ngồi xuống xích đu. Từ vị trí này có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Niên Bách Ngạn khi bàn việc cùng ông lão. Gương mặt hơi nghiêng của anh rất tập trung, cẩn thận kỹ lưỡng.
Một đóa hoa tuyết cầu lung lay chực rớt xuống, một cơn gió thổi qua khiến nó rơi vào lòng Tố Diệp, mấy cánh hoa bay ra xa làm ánh mắt cô mê đắm. Cô ngắm nhìn đóa tuyết cầu trong trắng thanh khiết trong tay mình, hương hoa như tràn vào lòng người, không hiểu sao trái tim cũng trở nên yên bình.
Cuộc gặp mặt bất ngờ này khiến cô hoang mang lo sợ, nhưng lại không nỡ chạy trốn thêm lần nữa. Đây không phải là Bắc Kinh, ở đây không có nhà họ Diệp, cũng không có cánh nhà báo, có phải chính vì như vậy khiến cô cảm thấy đối diện với trái tim mình cũng không phải là chuyện quá đáng sợ không?
Cô sợ phải gặp anh nhưng gặp anh rồi trong lòng lại nhảy nhót vui mừng.
Ngước mắt nhìn người đàn ông trong nhà, cũng vừa hay có cánh hoa bay vào trong phòng, có mấy cánh hoa rụng xuống tóc anh, khiến vẻ mặt nghiêm khắc của anh thêm vài phần dịu dàng. Tố Diệp bất giác mỉm cười.
Đung đưa bông tuyết cầu trong tay, cánh hoa của nó rơi rụng ra hết. Cô khẽ thở dài, khoảnh khắc này cô hiểu rất rõ lòng mình, gặp được anh mới là điều quan trọng nhất trong những đoạn hồi ức tuyệt đẹp lưu lại ở cổ trấn này.
Từ phường thêu đi ra đã hơn bốn giờ chiều.
Niên Bách Ngạn vươn vai như trút được gánh nặng, rồi lại nắm tay cô: “Đi thôi, tôi cùng em tới chùa Diên Phúc.”
Vì hôm qua trời mưa bụi, nên hôm nay nắng cũng không quá gay gắt, chỉ có những tia nắng mỏng manh nhạt nhòa chiếu xuống, làm bừng sáng gương mặt anh đến cả ánh mắt cũng như có cả đàn cá bơi qua, sâu thẳm quyến rũ.
Tố Diệp lại nghe thấy những nhịp đập điên cuồng của trái tim, cô đang định lên tiếng bỗng chuông điện thoại của anh vang lên.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể làm dịu đi tâm trạng căng thẳng của cô hiện giờ.
Niên Bách Ngạn nhận điện thoại, chẳng mấy chốc cô thấy đầu mày anh khẽ chau lại, nếp nhăn trên trán lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày. Cô đang khó hiểu thì bỗng nghe thấy anh nói: “Tôi lập tức qua đó.”
Cô tưởng anh lại có chuyện gì cần làm, đợi anh cúp điện thoại rồi định nói mình có thể tự đi tới chùa Diên Phúc, ai ngờ anh siết chặt tay cô, giọng nói trầm thấp: “Về nhà trọ của em.”
“Hả?” Cô lại kinh ngạc một lần nữa.
Xuyên qua chiếc cầu đá ngàn năm tuổi, đi tới phía bên kia bờ sông, Tố Diệp dẫn Niên Bách Ngạn về nhà trọ của mình, vừa bước vào sân cô mới thực sự hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Mấy tiếng đồng hồ trước, Hứa Đồng, người cầm chìa khóa rồi quay người đi, lúc này đang xuất hiện ở đây, trên đất bày la liệt hành lý, là của Tố Diệp. Nét mặt của cô chú chủ nhà ngượng ngập, đứng bên cạnh, còn Tiểu Đậu Tử thì đang ung dung ngồi trên một chiếc vali của Tố Diệp, rất có tư thế vua một phương. Sau khi thấy Tố Diệp quay về, thằng bé loạng choạng đứng dậy, hét về phía cô: “Chị xinh gái! Phòng chị có trộm vào rồi, có người định lấy trộm hành lý của chị, đã bị em chặn lại.”
Lúc này Tố Diệp mới ngộ ra, thì ra Niên Bách Ngạn giao chìa khóa cho Hứa Đồng là có mục đích, định chuyển hết đồ đạc của cô đi ư? Cô quay đầu liếc nhìn Niên Bách Ngạn, còn anh thì đang đau đầu, day hai bên thái dương, nhíu mày nhìn Hứa Đồng: “Chuyện này là thế nào?”
“Xin lỗi tổng giám đốc…” Sự điềm tĩnh trước nay của Hứa Đồng giờ thay bằng ánh mắt bối rối.
Cô chủ nhà vội chạy tới kéo tay Tố Diệp, thấp giọng hỏi: “Cháu có quen người này không? Chìa khóa là cháu đưa cô ấy sao?”
Tố Diệp chỉ biết nói tất cả đều là hiểu lầm.
Niên Bách Ngạn lạnh lùng nói: “Hứa Đồng, mau mang hành lý đi!”
Tố Diệp đang định hỏi tại sao lại lấy hành lý của cô đi, thì thấy Tiểu Đậu Tử vẫn không chịu buông tha, một lần nữa đặt mông ngồi xuống vali, ngẩng đầu, gương mặt nhỏ xíu nhăn lại: “Chị xinh gái còn chưa lên tiếng mà, hai người có quyền gì mang hành lý của chị ấy đi?”
Hứa Đồng là một cô gái đã thành công nhưng chưa lấy chồng cũng chưa sinh con, nhất thời không biết phải nói chuyện với trẻ con thế nào, khó xử nhìn Niên Bách Ngạn, cuối cùng cũng phải lên tiếng cầu cứu: “Tổng giám đốc Niên, anh xem…”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn chủ nhà: “Là con của hai anh chị sao? Phiền anh chị bế đi một lát.”
Cô chú chủ nhà do dự nhìn Tố Diệp, Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng quay sang nhìn cô, khẽ hỏi: “Lời em nói có phải nó sẽ nghe không?”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Niên Bách Ngạn, khi đối diện với trẻ con, trong lòng bất giác muốn trêu đùa anh một lần. Cô hắng giọng, chầm chậm nói: “Cũng chưa chắc!”
Niên Bách Ngạn nhìn ra cô có ý làm khó, không biết làm sao, anh hít sâu một hơi rồi bước tới trước mặt thằng bé: “Chú quen với chị xinh gái của cháu.”
Tiểu Đậu Tử ngẩng đầu nhìn anh, cảnh này trông có phần hài hước. Niên Bách Ngạn dáng người cao to, Tiểu Đậu Tử thì bé xíu, một lớn một nhỏ cứ đứng sóng đôi như vậy khiến Tố Diệp chỉ muốn cười.
“Tiểu Đậu Tử con mau xuống đi, đừng nghịch ngợm nữa.” Cô chủ nhà quát lên.
Nhưng Tiểu Đậu Tử vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
“Thì ra cháu tên là Tiểu Đậu Tử.” Niên Bách Ngạn nhẫn nại, ngồi hẳn xuống nhìn thẳng vào thằng bé.
Tiểu Đậu Tử uể oải nhìn anh: “Cháu có tên đầy đủ đấy, là Cao Húc Phong. Chú có thân thiết gì với cháu đâu, gọi tên thân mật của cháu công khai như vậy là bất lịch sự.”
Tố Diệp không nhịn được nữa, phì cười.
Niên Bách Ngạn có lẽ không ngờ lại bị thằng bé này làm cho nghẹn lời. Anh liếc nhìn Tố Diệp, khẽ híp mắt lại. Tố Diệp bày ra bộ mặt lực bất tòng tâm. Anh đành phải chuyển hướng về phía Tiểu Đậu Tử, hắng giọng, giơ tay ra trước mặt nó: “Xin chào anh Cao Húc Phong. Chú tên là Niên Bách Ngạn, là bạn tới lấy hành lý hộ chị xinh gái, không phải là người xấu.”
“Chứng minh thư của chú đâu?” Tiểu Đậu Tử cũng giơ tay ra bắt tay lại.
Niên Bách Ngạn sững sờ.
“Nếu không làm sao chứng minh được?” Tiểu Đậu Tử khoanh chân lại, khịt khịt mũi.
Niên Bách Ngạn bó tay, đành rút ví ra, lấy chứng minh thư nhân dân từ trong đưa cho thằng bé. Tiểu Đậu Tử nhíu mày ngắm nghía hồi lâu. Niên Bách Ngạn thật sự nghi ngờ thằng bé liệu có nhận được ba chữ viết trên chứng minh thư không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiểu Đậu Tử hét về phía cô chủ nhà: “Mẹ! Con không nhận được hết chữ trên chứng minh thư.”
Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn suýt ho ra máu.
Cô chủ nhà vội vàng tiến lên, bế Tiểu Đậu Tử ra: “Thật ngại quá, trẻ con nghịch ngợm.”
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới thoát nạn, vội vàng bảo Hứa Đồng chuyển hành lý đi.
“Rốt cuộc anh định chuyển hành lý của em đi đâu?” Tố Diệp không thể không hỏi.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem đồng hồ: “Sắp tới lễ cúng cô hồn rồi, em không vội đi sao?”
Tố Diệp cứng họng.
Khi ra tới cửa, Tiểu Đậu Tử thoát khỏi vòng tay mẹ, chạy tới bên Tố Diệp, tròn mắt: “Chị xinh gái! Chị còn tới nữa không?”
Tố Diệp ngồi xuống, mỉm cười: “Đương nhiên, em đẹp trai vậy mà, chị sẽ tới thăm em.”
“Nhưng chị không thể đợi nhiều năm sau mới tới đâu đấy.” Tiểu Đậu Tử chân thành nói.
“Tại sao vậy?”
“Vì mấy năm nữa là em lớn rồi, nhất định là chị không còn nhận ra em. Với cả lúc đó chắc chắn em đã có bạn gái, chị lại xinh đẹp như thế, bạn gái em sẽ ghen mất.”
Tố Diệp bật cười khanh khách, một lúc sau mới đáp: “Em yên tâm! Chị sẽ cố gắng tránh mặt bạn gái em.”
Lúc này Tiểu Đậu Tử mới mỉm cười mãn nguyện, rồi nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Chú cao to!”
Niên Bách Ngạn thật sự thấy sợ thằng quỷ nhỏ này, hắng giọng hỏi: “Tôi giúp gì được cho anh, anh Cao Húc Phong?”
“Chú là bạn trai của chị xinh gái sao?” Tiểu Đậu Tử hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Niên Bách Ngạn mỉm cười. Tố Diệp thì ngỡ ngàng, chưa đợi anh đáp lại đã vội vàng đứng dậy, vừa kéo Niên Bách Ngạn ra ngoài vừa chào cô chủ nhà: “Cảm ơn anh chị, em đi đây! Sau này gặp lại!”
Khi đi được mấy chục mét ra khỏi nhà trọ, Niên Bách Ngạn mới bật cười hỏi: “Em căng thẳng gì chứ?”
“Ai căng thẳng? Em chỉ sợ anh bị anh Cao Húc Phong đó giày vò đến mất hết lý trí thôi.” Tố Diệp né tránh ánh mắt anh, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.
“Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật.” Niên Bách Ngạn nói một câu chân thành.
Tố Diệp nhớ lại cảnh nói chuyện vừa rồi của hai người lại không nhịn được cười. Niên Bách Ngạn thấy cô cười, nụ cười ấm áp đã từng là giấc mơ bao đêm giờ đây đang thực sự hiện hữu trước mặt anh, bỗng thấy rạo rực trong lòng. Anh không kìm được lòng mình, đan tay vào tay cô: “Đi nào!”
Cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của anh nắm chặt tay mình, một dòng nước ấm áp khẽ chảy qua trái tim, nhẹ nhàng gật đầu.
Cái gọi là lễ cúng cô hồn, là một lễ cúng của Phật giáo nhằm vào những đối tượng là ma đói trong thế giới ma quỷ và chúng sinh. Tết Trung Nguyên rất hoành tráng, thường sẽ lựa chọn tiến hành vào chập tối hoặc tối hẳn. Ở trấn Thiên Đăng này, ngoài những thuyền bè cúng cô hồn ngay trên thuyền ra, thì chùa Diên Phúc là nơi tập trung đông người nhất, cũng là nơi có số người tham gia nhiều nhất.
Lúc Tố Diệp vội tới nơi, kim cương thượng sư đã mặc áo cà sa ngồi trước nơi đặt pháp chuông, thước và lư hương. Sư ngồi chính giữa, ngoài ra còn có các tăng lữ làm phép khác. Trước ghế ngồi làm phép thờ Địa Tạng Vương Bồ tát, siêu độ cho ma quỷ dưới địa ngục, bên dưới đặt hoa quả lễ mọn của người dân trấn Thiên Đăng.
Trước khi nghi thức bắt đầu, Tố Diệp vừa xem vừa lắc đầu. Niên Bách Ngạn không hiểu tại sao bèn hỏi. Thật ra anh không có mấy hứng thú với lễ cúng cô hồn, chỉ cảm thấy dáng vẻ tò mò của cô đáng yêu chết đi được.
“Haiz, Phật giáo phổ biến khắp nơi. Không chỉ trên nhân gian, đến cả địa phủ cũng vậy. Trước đây người cai quản địa phủ là Diêm Vương gia, đây là điều mà chúng ta lúc nhỏ ai ai cũng biết, bây giờ đều đổi tên hết thành Địa Tạng Vương Bồ tát. Xem ra mấy chuyện tranh đấu này không chỉ có ở trên trần thế, đến cả địa phủ cũng thường thấy. Chẳng phải qua mấy năm nữa Diêm Vương gia sẽ bị thay thế hoàn toàn bởi Địa Tạng Vương rồi.”
“Chẳng qua chỉ là truyền thuyết thôi, đừng nghiêm túc như vậy.” Ở đây người đi qua đi lại tấp nập, Niên Bách Ngạn bỗng từ đằng sau ôm cô vào lòng.