Thậm chí cô còn cảm thấy, chân răng cũng chua đến đau nhức.
Trước mặt cô đung đưa gương mặt của Joey. Tố Diệp có thể tưởng tượng ra điệu bộ của cô ta khi nói mấy câu này. Cô ta sẽ dính sát lấy Niên Bách Ngạn, thậm chí còn khoác tay anh, giọng nói thì như phết thêm một lớp kem dâu tây vậy. Cô ta sẽ nũng nịu gọi anh:
Anh Bách Ngạn…
Ghê tởm.
Tố Diệp cứ nghĩ tới đó là da gà nổi khắp người.
Anh Bách Ngạn!
Đến cô cũng chưa bao giờ gọi Niên Bách Ngạn như thế.
Lồng ngực Tố Diệp có cảm giác cồn cào. Cô cảm thấy bữa sáng hôm nay nhất định là không thể ăn được rồi, nếu không chắc chắn cô sẽ phun đầy mặt Niên Bách Ngạn.
Bên kia, Niên Bách Ngạn đã lau khô đầu kha khá. Cả quá trình anh đều nhìn chằm chằm vào gương mặt Tố Diệp. Thấy cô chốc thì nhăn mặt, chốc thì bĩu môi, khi thì nghiến răng kèn kẹt, khi lại làm như buồn nôn, anh quả thực không hiểu gì. Cuối cùng, anh tò mò hỏi: “Em sao thế?”
Tố Diệp nhướng mày, trừng mắt lườm anh.
Bị cô lườm như vậy, sống lưng Niên Bách Ngạn chợt đổ mồ hôi lạnh: “Ai vậy?”
Có thể khiến cô thể hiện nét mặt này, chắc chắn không phải nội dung gì tốt đẹp.
Tố Diệp đằng hắng, bắt chước chất giọng õng ẹo, nhỏ nhẹ như quét cả một lớp bơ lên cổ họng, đọc lại nội dung tin nhắn: “Anh Bách Ngạn! Trưa nay mình gặp nhau nhé! Nhớ anh quá đi!”
Ngay cả Niên Bách Ngạn nghe xong cũng phải nổi da gà.
Đọc xong, Tố Diệp vẫn nhìn anh trừng trừng, điệu bộ như chuẩn bị hỏi cung.
Niên Bách Ngạn lập tức phình to đầu. Ánh mắt cô lúc này đây khiến anh nhớ tới cảnh sát Tưởng. Đầu tóc anh dựng hết cả lên. Anh cất khăn mặt đi rồi vội vàng bước tới, giơ tay lấy lại điện thoại.
Nhưng Tố Diệp giấu nó ra sau lưng, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao cô ta lại gọi anh thân mật như thế hả?”
“Ai vậy, để anh xem nào!” Niên Bách Ngạn ghé người qua.
“Sao? Nhìn cái điệu bộ của anh, còn rất nhiều cô gái gọi anh là “anh Bách Ngạn” hả?” Vừa nghe, Tố Diệp đã quắc mắt.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng hiểu thế nào là “nói nhiều sai nhiều”. Anh vội vàng giải thích: “Đâu có, em hiểu lầm rồi!”
“Thế anh có biết ai nhắn tin cho anh không?” Tố Diệp chất vấn.
Niên Bách Ngạn gật đầu lia lịa: “Biết, biết!”
“Ai?”
“Joey.” Thật tình chưa bao giờ Niên Bách Ngạn bị phụ nữ tra khảo như thế này.
“Hay thật! Cô ta lại còn có kiểu xưng hô đặc biệt nữa cơ đấy. Vừa gọi như thế, anh đã biết ngay là cô ta! Không công bằng! Cả em cũng không có danh xưng riêng. Em mà gọi anh là Bách Ngạn, ai biết được là ai gọi anh!” Tố Diệp bắt đầu ghen bóng ghen gió.
Đầu óc Niên Bách Ngạn hoạt động rất nhanh. Anh cười trừ: “Ai bảo em không có danh xưng riêng biệt nào? Trên đời chỉ có mình em được gọi anh là ông xã thôi.”
Thấy anh nói vậy, Tố Diệp nghĩ cũng phải, tâm lý ít nhiều cũng cân bằng hơn đôi chút.
“Anh lập tức khai báo thành khẩn cho em. Anh và cô ta rốt cuộc là thế nào? Cứ lằng nhà lằng nhằng, có đáng ghét không cơ chứ!” Lông tóc cô lại dựng đứng lên.
Niên Bách Ngạn cũng không lo chuyện lấy lại di động nữa. Anh ngồi hẳn xuống bên cạnh cô, dỗ dành: “Gì mà lằng nhằng? Rõ ràng lắm mà! Cô ta là con nít, em chấp làm gì?”
“Con nít?” Tố Diệp vừa nghe đã bực bội. Cô ầm ĩ lên với anh: “Cô ta đúng là còn nhỏ tuổi nhưng không phải là trẻ con không hiểu chuyện nữa. Anh coi cô ta là con nít, cô ta có coi anh là cha chú không? Cô ta là cái thá gì mà được gửi mấy tin nhắn mờ ám kiểu này hả? Có quyền gì mà được ôm ấp anh?”
“Thật sự không ôm ấp!”
“Còn ngụy biện? Em nhìn thấy cả rồi!” Tố Diệp bắn như súng liên thanh: “Có một lần ở trước cửa thang máy. Ôi trời ơi! Hai người cứ gọi là dính sát vào nhau.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô câm nín.
“Có phải trưa nay anh định giấu em đi hẹn hò với cô ta không?” Tố Diệp giơ chiếc điện thoại lên.
Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Anh đi gặp mặt Vincent mà.”
“Cũng thế cả thôi! Kiểu gì cô ta cũng có mặt.” Tố Diệp lẩm bẩm rồi vứt di động cho anh.
Niên Bách Ngạn thở dài: “Anh cũng không thể yêu cầu Vincent không được đem theo con gái chứ?”
Tố Diệp lườm nguýt, quay người đi: “Đi đi, đi đi!”
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô từ phía sau: “Giận đấy à?”
“Kẻ mù cũng nhận ra, em đang rất giận!” Tố Diệp bực dọc nói.
Niên Bách Ngạn cúi đầu. Bờ môi gợi cảm cọ cọ vào má cô. Anh mỉm cười, hà hơi vào mặt cô: “Đừng giận nữa mà!”
“Chồng mình sắp đi ăn cơm với người phụ nữ khác, em không giận được sao?” Tố Diệp dựa hẳn vào ngực anh. Có chút làm nũng, cùng một chút giận hờn còn sót lại.
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Anh đi bàn công việc!”
“Đã hứa với em gác công việc lại rồi, kết quả vẫn cứ nuốt lời. Làm gì có ai nói lời không giữ lời như anh hả?” Tố Diệp quay người lại, ôm lấy cổ anh, ngón tay cô chọc vào má anh: “Joey đang để ý anh đấy. Anh mà đi, cái mặt đẹp trai này sẽ bị cô ta nhìn chằm chằm. Chưa biết chừng cô ta còn ôm cổ anh như em bây giờ đây này. Cả ngực anh cũng rộng mở với cô ta!”
Niên Bách Ngạn cố nhịn cười: “Em yên tâm! Anh sẽ tuyệt đối giữ gìn mặt mình, cả cổ và ngực nữa!”
“Anh có biết cô ta có ý đồ với anh không vậy?”
“Cô ta thì có ý đồ gì?” Niên Bách Ngạn an ủi: “Người cô ta thích là Kỷ Đông Nham.”
“Nhưng em cảm thấy…”
“Được rồi!” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ngắt lời cô, nói bằng giọng chắc chắn: “Anh sẽ không rung động trước cô ta đâu. Đó không phải mẫu người anh thích.”
Tố Diệp mím môi nhìn anh một lúc lâu sau đó chế giễu: “Đừng có tự mãn! Ý của em là, chưa biết chừng anh sẽ bị cô ta lợi dụng làm bia đỡ đạn ấy. Anh tưởng tất cả con gái tiếp cận anh chỉ vì ham mê sắc đẹp của anh thôi à?”
Niên Bách Ngạn không nhịn cười nổi nữa: “Tóm lại, anh “kính nhi viễn chi”, được chưa nào?”
“Thế còn được!” Tố Diệp lại nép vào lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn trên ngực anh: “Anh phải nhớ kỹ đấy! Đám con gái ngoài kia dã tâm lắm. Anh ấy à, nói thật lòng, trước đây tuy rằng đã có tình nhân nhưng xét về mức độ hiểu biết đối với phái nữ không thể bằng Diệp Uyên và Kỷ Đông Nham được. Người ta sống trong cả vườn hoa rồi, hiểu rõ tính tình của các loại con gái, thế nên không dễ gì bị mắc lừa. Anh thì khác. Càng những người như anh lại càng dễ bị mấy đứa con gái trẻ trung lừa gạt. Nhất là cái kiểu người ngây thơ, đáng thương. Ai lừa anh đảm bảo sập bẫy.”
“Rõ, rõ, rõ!” Niên Bách Ngạn khiêm tốn nghe lời: “Xin nghiêm chỉnh nghe lời vợ dạy!”
Tố Diệp tươi cười, níu lấy cổ anh.
Nụ cười của cô lan từ ánh mắt, có chút đen tối cùng một chút giảo hoạt.
“Mình à~” Cô gọi, thanh âm yểu điệu như mèo.
“Ừm.” Trái tim Niên Bách Ngạn cũng như bị một con mèo cào nhẹ nhàng, hơn nữa còn là kiểu mèo con bé xíu.
Tố Diệp khẽ dính môi mình lên má anh, xấu xa nói: “Người ta muốn “hút xì gà”!”
Nghe xong, cái bụng nhỏ của Niên Bách Ngạn lập tức co thắt lại.
“Lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ em!” Bàn tay anh bắt đầu trượt xuống, ngữ khí yêu chiều.
Tố Diệp mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em phải rút cạn của anh. Như vậy, anh không thể đi lăng nhăng được nữa!”
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Em lợi hại như thế từ lúc nào vậy?”
“Để bảo vệ hôn nhân của em, cho dù vòi nước của anh ồ ồ chảy, em cũng phải rút cạn kiệt!” Tố Diệp mang tư thế của một chiến sỹ cách mạng xông pha ra mặt trận.
Niên Bách Ngạn phì cười, rồi lại bất giác si mê đôi môi cô. Anh đè cô xuống, đặt lên một nụ hôn nóng bỏng…
Thưởng thức cảnh đẹp xong xuôi, gần tới trưa thì Niên Bách Ngạn đi ra ngoài.
Tuy rằng Tố Diệp không vui vẻ gì cho cam nhưng nghĩ tới chuyện anh đi bàn công việc với Vincent, cô cũng đành thôi. Cô cũng không thể ngăn cản Niên Bách Ngạn tới gặp mặt ông ta được. Cô thu dọn qua loa rồi gọi điện thoại cho Lâm Yêu Yêu, nói lát nữa sẽ tới tìm cô ấy.
Đối với chuyện của Diệp Uyên, Tố Diệp vừa bối rối vừa đau lòng.
Mấy ngày nay cô cũng cố gắng ở bên cạnh Lâm Yêu Yêu. Nhưng lần nào tới gặp Lâm Yêu Yêu, hai mắt cô ấy cũng đỏ ửng. Tố Diệp không nói ra nhưng cũng biết cô ấy đã khóc vì Diệp Uyên.
Lâm Yêu Yêu chưa bao giờ thừa nhận mình yêu Diệp Uyên. Nhưng Tố Diệp biết, cô ấy đã yêu trọn vẹn rồi. Thế nên khi biết mình đã mang thai đứa con của Diệp Uyên, cô ấy mới luống cuống và bàng hoàng như vậy, rồi sau khi biết Diệp Uyên qua đời, cô ấy cũng lại cô đơn và đau khổ đến vậy.
“Hôm nay mình phải động viên cậu ấy kiểu gì đây?”
Tố Diệp đứng trước gương, tự hỏi chính mình.
Cô chọn một bộ quần áo cực kỳ đơn giản, rửa mặt qua loa, rồi cũng chỉ bôi một chút kem dưỡng da và kem chống nắng gọn nhẹ. Cô nhìn vào mình trong gương, thở dài não nuột.
Sau đó, cô giơ tay tùy tiện búi mái tóc dài của mình lên.
Khi cô ra tới cửa, di động bỗng đổ chuông.
Tố Diệp đang tìm chìa khóa xe, cũng không kịp nhìn xem ai gọi tới. Cô tưởng là điện thoại của Lâm Yêu Yêu bèn nhận luôn: “Tình yêu à! Mình đang tìm chìa khóa một chút, mình xuất phát ngay bây giờ đây!”
“Hai chúng ta đúng là có thần giao cách cảm đấy!” Bên đó cười khanh khách.
Giọng này không phải của Lâm Yêu Yêu.
Tố Diệp ngẩn người. Cô dừng việc tìm chìa khóa lại, cầm di động lên xem. Một số điện thoại lạ hoắc.
Nhưng giọng nói… thì chẳng lạ chút nào.
“Tôi là Joey!” Đầu kia báo danh tính.
Tiện nhân đã chủ động tìm tới nhà rồi à? Đây là suy nghĩ trực tiếp lướt qua đầu Tố Diệp.
“Có chuyện gì?” Giọng cô hơi lạnh.
Người đó vẫn rất nhiệt tình, làm như chẳng hề nhận ra thái độ của Tố Diệp hờ hững, xa cách tới mức nào: “Muốn hẹn chị ăn bữa cơm thôi!”
Ăn cơm?
Con nhóc này là ma đói đầu thai phải không?
“Khi nào?” Cô nhớ tới tin nhắn Joey gửi.
Joey đáp thẳng: “Ngay hôm nay. Cũng trưa rồi, hai chúng ta đi ăn cơm đi! Ở ngay Hậu Hải thôi, khá gần nhà chị.”
“Trưa nay?” Tố Diệp kỳ quặc kêu lên.
Chẳng phải trưa nay cô ta có hẹn với Niên Bách Ngạn sao?
“Sao vậy?” Joey cũng hỏi cô với vẻ lạ lẫm: “Không phải chị bận đấy chứ? Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm chị đấy!”
Tố Diệp trở nên không vui, lạnh lùng đáp: “Chẳng phải cô đã có hẹn với người khác rồi sao? Hẹn người ta mà đột xuất như vậy, ai tranh thủ thời gian được!”
“Aiya, chị gái tốt à! Chị tới đi mà! Bây giờ tôi đang ở Hậu Hải rồi. Không nói nữa nhé. Tôi đợi chị đấy. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho chị.” Dứt lời, cô kết thúc điện thoại.
Cái câu “chị gái tốt” này còn nổi da gà hơn cả câu “anh Bách Ngạn”. Cái cô Joey này rốt cuộc có ý đồ gì đây? Nghĩ vậy, Tố Diệp lại không thể không đi. Cô và Joey còn chưa thân thiết tới mức hẹn hò ăn cơm chỉ để tâm tình. Cô ta tìm cô chắc chắn là có ý đồ.
Thế là, cô lại gọi điện cho Lâm Yêu Yêu, nói không thể ăn cơm cùng cô ấy được.
“Joey ư?” Lâm Yêu Yêu cũng cảm thấy lạ: “Chính là cô gái thích Kỷ Đông Nham lần trước cậu kể phải không? Sao cô ta lại hẹn cậu ăn cơm?”
Cuối cùng Tố Diệp cũng tìm ra chìa khóa xe. Cô giữ di động bên tai: “Mình chẳng biết nữa, thế nên mới phải tới xem sao.”
“Cô gái đó có vẻ kỳ lạ thế nào ấy. Cậu chú ý một chút nhé!”
Tố Diệp khẽ cười: “Ban ngày ban mặt, thách cô ta cũng chẳng dám làm gì!”
“Mình không muốn người thân lại xảy ra chuyện nữa.” Đầu kia, giọng Lâm Yêu Yêu có vẻ nghẹn ngào.
Tố Diệp đau lòng: “Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu! Gặp cô ta xong, mình tới tìm cậu nhé!”
Cúp máy, Tố Diệp lại đứng trước gương, soi khoảng một, hai phút gì đó, sau đó giơ tay thả tóc xuống rồi ngồi lại vào bàn, trang điểm cẩn thận…
Diệp Lan tải được từ trên mạng xuống không ít thực đơn cho bữa cơm thường ngày. Mỗi công đoạn cô đều học đâu ra đấy. Bây giờ thời gian phát tác của cô càng ngày càng ít. Hôm nay tới tận trưa rồi mà vẫn chưa lên cơn nghiện lần nào.
Tố Khải đã dậy từ lâu, sau đó tới phòng tập thể hình. Lúc tập thể hình, anh vẫn không quên mang theo điện thoại, đề phòng Diệp Lan xảy ra chuyện.
Khi anh về tới nhà, cơm canh đã thơm phức.
Anh rửa tay. Bữa trưa của hai người bình yên và điềm đạm.
Chỉ có điều, hình như Diệp Lan có điều muốn nói.
“Em muốn hỏi gì?” Khoảng thời gian này Tố Khải không đi làm. Rảnh rỗi thì anh tới phòng tập. Bắp tay và vòm ngực càng ngày càng rắn chắc. Anh tắm xong, mặc một chiếc áo may ô bó sát người cùng một chiếc quần ở nhà. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trông rất có tinh thần.
Diệp Lan đưa mắt nhìn anh, cắn đũa hỏi: “Thi thể đó… thật sự là anh trai em sao?”
Sau khi nghe nói về cái chết của Diệp Uyên, cô đã bị đả kích nặng nề. Đã không còn Diệp Ngọc, giờ đến cả Diệp Uyên cũng mất. Diệp Lan cảm thấy bỗng chốc như rơi vào một hố đen.
Mấy ngày nay cô hay nằm mơ. Trong mơ đều là khung cảnh cả gia đình quây quần ăn cơm cùng nhau.
Giống như bữa cơm Trung thu khi ấy. Tuy mọi người chỉ bằng mặt mà không bằng lòng nhưng ít nhất mọi người đều đông đủ.
Mỗi lần tỉnh lại, cô lại ôm chăn bật khóc.
Tố Khải dừng đũa, suy nghĩ giây lát, sau đó giơ tay gắp thức ăn cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nhà họ Diệp đã ký tên rồi!”
Ban đầu, ngay cả Niên Bách Ngạn cũng từ chối ký tên vì thi thể quả thực rất khó nhận. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, Diệp Uyên vẫn không xuất hiện, càng không có điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc gọi tới. Thế nên người nhà họ Diệp cũng không thể không thừa nhận một sự thật, xác nhận cái chết của Diệp Uyên trên giấy tờ.
Điều này quả thực rất khó khiến người ta chấp nhận. Nhưng sự thật là vậy. Tố Khải cũng đành phải nói thật với Diệp Lan.
Khóe mắt Diệp Lan lại đỏ ửng, rồi cô sụt sịt.
Tố Khải nhận ra cô đang cố nén nước mắt, lòng anh chợt nhói đau. Anh là một người đàn ông không giỏi dỗ dành cho con gái vui, nhất là những lúc này. Anh cảm thấy, có bao nhiêu lời an ủi cũng trở nên vô ích.
“Em không muốn anh cả chết…” Diệp Lan bất lực như một đứa trẻ.
Tố Khải thở dài. Anh làm cảnh sát, cũng nào có muốn nhìn thấy bao nhiêu vụ án giết người như thế? Anh giơ tay, dịu giọng nói: “Lan Lan à! Lại đây!”
Diệp Lan ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh kéo cô vào lòng, an ủi: “Những ngày tháng đau khổ rồi sẽ qua thôi!”
Diệp Lan nằm trong lòng anh, gật đầu, nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
“Ăn cơm đi! Bây giờ quan trọng nhất là em phải bảo đảm đủ ba bữa một ngày.” Tố Khải biết cô khóc, bèn lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt cho cô.
Diệp Lan như một chú mèo con, yên lặng ngồi đó để anh lau cho mình.
Khó khăn lắm cô muốn nghĩ sang chuyện khác, nước mắt cũng theo đó ngừng rơi.
“Tố Khải! Hôm nay tới giờ em vẫn chưa phát bệnh. Em rất lo…” Giọng cô hơi khàn.
Tố Khải gắp cả cho cô một miếng thịt bụng cá rất lớn rồi nói: “Điều này chứng tỏ càng ngày em càng ít lên cơn nghiện hơn. Đó là một dấu hiệu tốt. Khoảng thời gian trước, ngày nào em cũng phát bệnh theo quy luật. Những ngày tiếp theo có thể là cách vài ngày mới lên cơn một lần.”
Khả năng cai nghiện của cô đơn giản và dễ dàng hơn Khaki rất nhiều. Bây giờ tuy rằng Khaki đã giảm hẳn những cơn nghiện nhưng mỗi ngày vẫn đều đặn tái phát. Chỉ có điều tần suất không còn nhiều và thời gian cũng không còn dài.
Còn Diệp Lan, xem ra độc tố trong người cô đang dần dần biến mất.
Nghĩ tới đây, lòng Tố Khải lại giá lạnh.
Đám người đó mới chỉ tiêm cho Diệp Lan mấy mũi mà cô đã nghiện nghiêm trọng như vậy. Nếu thứ ma túy này được tuồn ra ngoài thị trường, lan tràn vào Trung Quốc thì sẽ còn bao nhiêu người vô tội bị hại nữa?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tố Khải chợt nghiêm lại.
“Em sẽ khỏi thật chứ?” Diệp Lan chỉ sợ mình sẽ thế này cả đời.
Tố Khải buông đũa xuống, nâng mặt cô lên: “Người nghiện nặng hơn em còn khỏi, em bảo em có khỏi được không?”
“Vậy sau khi em khỏi rồi…” Cô lẩm bẩm.
Tố Khải nhìn cô, không nói gì, chỉ chăm chú ngắm cô.
Diệp Lan như bị ánh mắt của anh thiêu đốt. Cô cúi gằm.
Cô không dám nghĩ nhiều về chuyện sau này. Thật ra, chuyện này xảy ra đã khiến cô tự ti.
Nhưng dường như Tố Khải đã xác định tư tưởng từ lâu. Anh giơ tay kéo cô vào lòng một lần nữa, dịu dàng nói: “Lan Lan! Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa. Anh sẽ dốc sức bảo vệ em.”
Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình đập điên cuồng, thậm chí còn cảm thấy từng mạch máu trên gò má đang căng ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn những vết thương trên cánh tay anh.
Có vết cắn, có vết cào…
Cô giơ tay khẽ chạm vào chúng, cõi lòng cũng theo đó nhói đau.
Tố Khải khẽ nắm lấy tay cô, cười nói: “Hết đau lâu rồi!”
“Em xin lỗi!” Diệp Lan vẫn tự trách mình sâu sắc.
Tố Khải cúi đầu hôn lên má cô. Cô có ý hơi né tránh, anh cũng đành thôi. Anh nhẹ nhàng nói: “Tất cả những người lên cơn nghiện đều giống nhau, lúc đó đều không có lý trí để kiểm soát một số chuyện.”
Diệp Lan gật đầu.
Tố Khải chợt nhớ ra khoảng thời gian cô phát tác lúc ở nhà, bèn hỏi: “Lần trước khi dùng ma túy, em có cảm giác khác với khi bị tiêm thuốc không?”
Diệp Lan suy nghĩ rồi lắc đầu.
“Em cảm thấy giống à?”
Diệp Lan cố gắng suy ngẫm: “Không phải! Ý của em là em hoàn toàn không nhớ tình cảnh khi đó.”
“Lúc ấy em không biết mẹ cho em dùng ma túy?”
Diệp Lan lắc đầu: “Em không biết!”
Tố Khải bình tĩnh lại rồi hỏi: “Em còn nhớ chuyện buổi tối hôm Diệp Ngọc bị giết không?”
Diệp Lan nhìn anh vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao anh nhắc lại chuyện tối đó.
“Tối đó em cũng lên cơn nghiện phải không?”
Cô suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
“Lúc ấy người làm còn ở đó chứ?”
“Có lẽ là… còn!” Cô trả lời mơ hồ.
“Bố em vẫn luôn ở bên cạnh em sao?” Tố Khải hỏi.
Diệp Lan thành thật trả lời: “Em nghe thấy tiếng của bố, có lẽ là vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“Vậy bác gái thì sao?”
“Em cũng có nghe thấy tiếng của mẹ.”
“Em có chắc chắn họ đều ở bên cạnh em suốt buổi tối không?”
Diệp Lan cảnh giác, nhìn Tố Khải: “Anh đang nghi ngờ bố mẹ em?”
Tố Khải ngừng lại giây lát rồi ôm lấy cô: “Không phải! Em hiểu lầm rồi. Anh chỉ cảm thấy, bố mẹ không nên cho em hít ma túy.”
“Tố Khải! Anh đừng gạt em, em không phải trẻ con đâu!” Diệp Lan ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Nghe xong, Tố Khải đành phải nói thật.
“Thôi được! Anh thừa nhận, đúng là anh hơi nghi ngờ hai cô chú ấy.”
“Anh nghi ngờ họ? Anh nghi ngờ họ chuyện gì? Họ giết Diệp Ngọc ư? Hay là giết Diệp Uyên?” Diệp Lan hơi kích động: “Không thể nào! Bố mẹ em đều là người tốt. Họ chắc chắn không giết người đâu.”
Tố Khải vỗ về: “Em đừng kích động!”
“Họ là bố mẹ em, sao em có thể bình tĩnh được?” Diệp Lan đỏ mắt: “Trước nay họ vẫn rất yêu quý Diệp Ngọc và Diệp Uyên, sao có thể là hung thủ được?”
“Anh chỉ nói vậy thôi!”
“Nói thôi cũng không được!” Diệp Lan bật khóc.
Nhìn cảnh ấy, Tố Khải sao còn dám nói tiếp? Anh vội ngừng lại, xin lỗi rồi dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi! Anh sai rồi, em đừng giận!”
Diệp Lan để mặc cho anh kéo mình. Sau khi tâm trạng ổn định lại, cô mới nói: “Tố Khải! Anh đừng nghi ngờ bố mẹ em được không? Họ thật sự là người tốt, tuyệt đối không giết người đâu. Tối hôm chị Diệp Ngọc bị giết, họ vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Tố Khải biết bây giờ cô có nói gì cũng chỉ theo cảm tính. Anh chỉ còn biết ôm chặt lấy cô, hết sức dỗ dành.
Nhưng trong lòng, dự cảm chẳng lành càng lúc càng dâng cao.
Đáp án ban đầu của Diệp Lan chắc chắn là sự thật.
Đó chính là, cô chỉ nghe được tiếng của Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm.
Nghe thấy tiếng, chưa chắc đã đồng nghĩa với việc nhìn thấy người.
Mà cho dù là có nhìn thấy cả người cũng không hẳn là cả buổi tối.
Thử nghĩ một chút. Nếu Diệp Lan lên cơn nghiện, hoặc sau khi cơn nghiện qua đi mệt mỏi rã rời, thì cho dù là Diệp Hạc Thành hay Nguyễn Tuyết Cầm không ở bên cạnh cô, cô cũng không biết rõ.
Vậy thì cả hai người họ đều không có chứng cứ ngoại phạm không có mặt ở hiện trường.
Lúc ấy khi cảnh sát lấy lời khai của Diệp Lan, Diệp Lan đã khẳng định rằng Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành ở nhà. Đó chắc chắn là sự bao che vô thức.
Còn thực tế, ngay cả cô ấy cũng không dám chắc tối đó họ rốt cuộc có ở nhà hay không.
Điều này… rất đáng sợ.
Sắc mặt Tố Khải trở nên nặng nề…
Khi Tố Diệp tới được địa chỉ tại Hậu Hải thì vừa đúng 12 giờ trưa.
Thời gian vừa đẹp để ăn cơm.
Đáng tiếc là đối tượng khiến người ta không thoải mái.
Từ xa cô đã nhìn thấy Joey ngồi ở đó. Cô ta ăn mặc rất chỉn chu. Đôi giày cao gót giống với mẫu mới tại tuần lễ thời trang Paris năm nay. Cô ta giơ tay vén nhẹ lớp tóc mai để lộ ra đôi khuyên tai. Lấp lánh, chói mắt. Nó mang màu xanh của đom đóm, là một loại kim cương cao cấp.
Tố Diệp thầm hít sâu một hơi rồi bước tới.
Joey thấy cô tới, vui vẻ vẫy tay về phía cô. Sau khi Tố Diệp ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt Joey ngập tràn vẻ ngỡ ngàng: “Bác sỹ Tố! Lần nào gặp chị cũng xinh đẹp quá đi! À, ngoại trừ lần đầu tiên.”
Lần đầu tiên là trên hòn đảo của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp đương nhiên còn nhớ.
Dáng vẻ thê thảm nhất của mình đã bị cô gái trước mặt này chứng kiến với vẻ vô tình những soi xét rất kỹ lưỡng, quả thực là một chuyện đáng ghét.
“Ở trước mặt mấy cô gái trẻ, tôi cũng phải vớt vát chút thể diện chứ?” Sau khi người phục vụ bưng cốc trà lên, Tố Diệp ngước mắt nhìn Joey, mỉm cười: “Còn nữa, bây giờ tôi không còn là bác sỹ Tố nữa rồi. Chuyện của tôi chắc là ầm ĩ tới nỗi không ai không biết. Cô chắc chắn cũng đã nghe nói. Thế nên, nếu cô thật sự muốn xưng hô với tôi thì cứ gọi thẳng tôi là chị Niên, hoặc nho nhã hơn một chút… Niên phu nhân!”